×
×

“Cô lại giả vờ kêu đau nữa hả? Vợ sinh xong thì ai chẳng mệt. Đừng có than vãn nữa, mất công mình chăm mẹ mà cứ làm nặng nề lên,” anh nói, giọng trầm và lạnh.

Vợ sinh xong cứ kêu đa/u lưng, chồng m//ắng là gi/ả v/ờ. Đến khi tình cờ xem lại camera, anh ta s//ốc đến s/ụp đ/ổ…

Hương sinh con được hai tuần, nhưng căn nhà nhỏ vẫn đầy tiếng khóc của em bé và mùi sữa tỏa ra khắp phòng. Ban đầu, mọi thứ dường như bình thường. Hương chịu đựng những cơn đau lưng sau sinh một cách lặng lẽ, cố gắng bế con, dọn dẹp, nấu nướng, và không muốn phiền chồng. Nhưng cơn đau càng ngày càng dữ dội, khiến cô phải ngồi nhích từng bước trong nhà, thậm chí nhiều đêm thức trắng vì không thể nằm thẳng lưng.

Mỗi khi Hương than thở, chỉ cần một câu nhẹ nhàng: “Anh ơi, đau quá, giúp em với”, chồng cô – Nam – lại nhíu mày, nhìn cô với ánh mắt khó chịu.

“Cô lại giả vờ kêu đau nữa hả? Vợ sinh xong thì ai chẳng mệt. Đừng có than vãn nữa, mất công mình chăm mẹ mà cứ làm nặng nề lên,” anh nói, giọng trầm và lạnh.

Hương cắn môi, nước mắt trào ra nhưng cố nhịn. Cô biết Nam yêu con, nhưng anh chưa bao giờ hiểu nỗi đau của người phụ nữ vừa trải qua sinh nở. Cô không dám kể bác sĩ về cảm giác tê buốt từ lưng xuống chân, vì biết anh sẽ lại bảo cô “làm quá”.

Nhưng những ngày trôi qua, tình trạng Hương ngày càng xấu. Những cơn tê, đau lưng, nhức mỏi lan xuống cả hai chân khiến cô không thể tự đứng lên sau khi ngồi lâu, không thể bế con liên tục. Cô phải dựa vào tường, hoặc nhờ mẹ chồng hỗ trợ.

Một buổi tối, sau khi cho con bú xong, Hương ngồi bệt trên sàn, ôm lưng rên rỉ.

“Anh thấy không, đau thế này cơ mà!” cô cố thốt lên.

Nam đứng cạnh, gương mặt khó chịu vẫn hiện rõ: “Em lại muốn được chiều hả? Lại giả vờ đau để anh phải phục vụ?”

Hương gục xuống, nước mắt lăn dài trên má. Cô chưa bao giờ cảm thấy tủi thân đến thế. Từng lời nói của chồng như dao cứa vào trái tim.

Tối hôm đó, Nam lên giường, bật máy tính để xem phim. Tình cờ, vì hôm trước thấy camera an ninh trong phòng khách vẫn còn bật, anh bấm vào hệ thống xem lại vài ngày gần đây – chủ yếu chỉ để kiểm tra xem có ai lạ ngoài đường hay không.

Ban đầu, anh chỉ định lướt nhanh, nhưng hình ảnh xuất hiện khiến anh dừng lại. Trên màn hình, Hương đang ngồi trên ghế sofa, nhìn như bình thường. Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng khiến Nam không thể thở nổi.

Hương, đang cố đứng lên để bế con, chậm rãi nhích từng bước. Cô chống tay vào ghế, sau đó ngồi xuống sàn, ôm lấy lưng, kêu rên trong đau đớn. Chưa dừng lại, cô cố đứng lên lần nữa, toàn thân run rẩy, chân gần như không cử động. Chỉ một vài bước, cô lại phải ngồi bệt xuống.

Nam nhìn mà lòng lạnh ngắt. Anh chưa từng tưởng tượng nổi nỗi đau của vợ lại dữ dội đến thế. Hương đang vật lộn từng giây từng phút, mà anh trước đây lại bảo cô giả vờ, muốn được chiều chuộng.

Anh bấm lùi video, xem lại cảnh hôm khác: Hương vừa dỗ con vừa cố dọn dẹp, mỗi lần cúi xuống nhặt đồ là một lần cô rên rỉ khẽ, đôi tay run rẩy. Một ngày cô bế con đi quanh nhà, mỗi bước đi là một trận chiến thầm lặng với cơn đau.

Những hình ảnh ấy, không thể chối cãi, khiến Nam choáng váng. Tim anh nhói lên từng nhịp. Anh nghĩ tới những lời mình đã nói, những ánh mắt nghi ngờ, những lời mắng mỏ.

Anh đứng dậy, chạy ra phòng khách. Hương vẫn ngồi bệt trên sàn, bế con trong tay, mắt nhắm nghiền, cố gắng nín đau để em bé không khóc. Nam cúi xuống, chạm vào lưng vợ – lạnh ngắt, căng cứng.

“Em… em đau đến mức này sao?” giọng anh run run, không còn vẻ tự tin hay nghi ngờ.

Hương mở mắt, nhìn chồng, nước mắt chực rơi. “Anh… anh không tin em à? Em… em không giả vờ đâu…”

Nam ôm chầm lấy Hương, nước mắt trào ra. Cả hai đều im lặng trong giây lát, chỉ còn tiếng thở gấp và tiếng em bé ngủ ngon trong vòng tay mẹ.

Sau hôm đó, Nam thay đổi hoàn toàn. Anh không còn nghi ngờ, không còn trách móc. Mỗi ngày, anh cùng mẹ chăm sóc Hương, giúp cô bế con, làm việc nhà, và dần dần, cô mới có thể nghỉ ngơi đầy đủ. Anh còn đưa Hương đi khám bác sĩ, nhờ bác sĩ kê thuốc giảm đau và vật lý trị liệu để lưng cô phục hồi.

Thời gian trôi qua, Hương dần hồi phục, nhưng điều khiến Nam nhớ mãi là hình ảnh vợ vật lộn từng bước trên sàn nhà, trong camera – hình ảnh đã khiến anh thức tỉnh. Anh hiểu rằng sự đau đớn của người phụ nữ sau sinh không phải trò chơi, không phải cái cớ để được chiều chuộng. Đó là nỗi đau thực sự, và người đàn ông thực sự yêu thương phải luôn bên cạnh, thấu hiểu và bảo vệ.

Một buổi tối, khi Hương đang ru con ngủ, Nam nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô, thì thầm: “Anh xin lỗi… Anh sẽ không bao giờ nghi ngờ em nữa. Em là mẹ của con, là vợ của anh, và là cả thế giới của anh.”

Hương quay mặt, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp. Cô biết, anh đã thực sự thức tỉnh, thực sự thấu hiểu. Và từ khoảnh khắc đó, họ trở nên gần nhau hơn bao giờ hết – không phải bằng lời nói, mà bằng sự đồng cảm, sự quan tâm, và tình yêu chân thành được thử thách qua đau đớn và nước mắt.

Camera trong phòng khách, vốn là nhân chứng thầm lặng cho mọi câu chuyện, vẫn tiếp tục ghi lại những khoảnh khắc đời thường – nhưng lần này, Nam nhìn vào màn hình với niềm biết ơn. Anh đã thấy sự thật. Anh đã sụp đổ… để rồi xây dựng lại tình yêu bằng lòng trân trọng và hiểu biết.

Cuộc sống sau đó vẫn có những khó khăn, những đêm mất ngủ vì con, những cơn đau thỉnh thoảng quay lại, nhưng Hương không còn đơn độc. Nam luôn ở bên, nắm tay cô, dìu cô qua từng bước đi, từng cơn đau. Và mỗi khi nhìn vợ, anh lại nhớ đến khoảnh khắc sụp đổ trước camera – khoảnh khắc mở mắt, để yêu thương thực sự bắt đầu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News