Nhà chồng tôi có ba chị em: hai chị gái và chồng tôi là con út. Từ lúc cưới về, tôi luôn cố gắng hết lòng vì gia đình chồng, không muốn làm mất lòng ai. Tôi tưởng rằng chỉ cần chân thành thì sẽ được đối xử chân thành.
Nhưng tôi đã lầm.
Tối hôm đó là một ngày rất mệt mỏi. Con trai tôi – mới hơn 2 tuổi – sốt li bì suốt cả buổi chiều, người nóng hầm hập, quấy khóc không ngừng. Tôi phải bế nó liên tục, lau người, chườm mát… Chồng tôi đi làm về cũng lo sốt vó.
Vừa cho con uống thuốc hạ sốt xong thì cửa chính bật mở. Mẹ chồng tôi cùng chị chồng – chị Hoa – bước vào.
Mặt chị tái mét, mắt đỏ hoe.
“Nó bỏ con rồi…” – chị nghẹn ngào.
Tôi chưa kịp hỏi gì thì mẹ chồng đã quay sang tôi, giọng cộc lốc:
“Từ nay chị mày ở với vợ chồng con. Phòng của tụi con để nó ở, còn tụi con xuống phòng tầng trệt. Đồ đạc dọn luôn trong tối nay.”
Tôi đứng sững.
Phòng ngủ của vợ chồng tôi là phòng duy nhất có máy lạnh và cửa sổ thoáng – quan trọng nhất là con tôi đang bệnh, không thể chuyển phòng lúc nửa đêm.
Tôi nhẹ nhàng nói:
“Mẹ, hay tối nay để chị ngủ tạm phòng khách. Con đang sốt cao lắm, con sợ chuyển phòng nó nhiễm lạnh ạ.”
Mẹ chồng trừng mắt:
“Trẻ con sốt là chuyện bình thường! Chị mày mới tan nát cuộc đời, nó cần chỗ tử tế để nghỉ ngơi! Không tranh cãi nữa!”
Chồng tôi cũng cố giải thích, nhưng mẹ chồng quát ầm:
“Các người ích kỷ vừa thôi! Nó là chị chồng tụi bây, phải ưu tiên chứ!”
Chị Hoa đứng một góc, im lặng, không nói đỡ cho chúng tôi dù chỉ một câu.
Đêm đó, chúng tôi buộc phải ôm con xuống ở phòng dưới – phòng ẩm, không có máy lạnh, gần như không khí không lưu thông. Con tôi đã sốt, nay càng khó chịu, quấy khóc thảm thiết.
Tôi vừa dỗ con vừa nghẹn trong cổ. Chồng tôi nhìn con, mặt đầy lo lắng.
Đến khoảng 2 giờ sáng, con tôi nóng 40 độ, thở gấp, môi tái nhợt.
Tôi hoảng loạn bật khóc:
“Anh ơi, mình đưa con đi viện! Không đợi thêm nữa!”
Chúng tôi bế con chạy thẳng ra xe, trong đêm mưa lạnh lẽo. Khi xe nổ máy, đèn sân nhà bật sáng – mẹ chồng chạy ra, mặt đầy bực tức:
“Đi đâu mà làm ầm lên thế?!”
Tôi hét lên, lần đầu tiên trong đời:
“Con sốt 40 độ rồi mẹ ơi! Không đi là nguy hiểm đến tính mạng!”
Mẹ chồng sững lại. Lúc nhìn thấy mặt cháu tái xanh, thở gấp, bà đột nhiên bủn rủn cả người.
“Trời ơi… sao… sao lại nặng vậy?”
Tại bệnh viện, bác sĩ bảo:
“Cháu bị sốt siêu vi, rất dễ co giật. Đáng lẽ không được chuyển chỗ, không được để môi trường thay đổi đột ngột như vậy.”
Mẹ chồng tôi ngồi ở ghế chờ, mặt trắng bệch, tay run run. Bà lẩm bẩm:
“Tại mẹ… tại mẹ… Nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ biết sống sao…”
Chị chồng cũng đến. Nhìn con tôi nằm trong phòng cấp cứu, chị bật khóc:
“Em… chị xin lỗi… Chị không biết mọi chuyện lại thành ra thế này…”
Còn tôi chỉ im lặng. Tôi không giận nữa – tôi chỉ mệt, mệt vì bao năm nhẫn nhịn.
4 giờ sáng, khi bác sĩ thông báo con tôi đã ổn định, tôi gần như khuỵu xuống vì nhẹ nhõm.
Mẹ chồng tiến đến, nắm tay tôi, giọng nghẹn ngào:
“Mẹ sai rồi… Mẹ không dám ép vợ chồng con nữa. Con đừng giận mẹ.”
Nhưng tôi chỉ nhìn bà và nói một câu, chậm rãi nhưng rõ ràng:
“Mẹ, con có thể nhịn… nhưng con của con thì không.”