×
×

Sau khi cưới vài tháng, cuộc sống của Hòa và Linh trôi qua êm như sông mùa thu. Cho đến một ngày, khi đang trên đường về nhà

Ngày trước, ở một thị trấn nhỏ ven sông, có một chàng trai tên Hòa. Anh mất một chân sau một tai nạn hồi nhỏ. Hòa sống giản dị, làm nghề sửa điện gia dụng, lúc nào cũng cười, mà cái nụ cười khiến ai nhìn cũng thấy muốn dễ thở hơn.

Nhiều người thương Hòa, nhưng anh lại luôn nghĩ mình “không đủ”, nên chẳng dám mở lòng. Cho đến một ngày, có cô gái tên Linh chuyển tới thuê phòng ngay sát nhà anh. Linh làm giáo viên mầm non, dịu dàng nhưng cũng bướng bỉnh theo cách rất dễ thương.

Cái duyên đến từ chuyện rất nhỏ. Một tối mất điện, Linh hoảng vì đang nấu dở nồi canh. Cô chạy sang nhờ Hòa xem giúp. Anh lồm cồm bò dưới cầu dao, bước chân giả hơi lạch cạch, nhưng vẫn cố pha trò để Linh khỏi lo. Cô nhìn cái cẩn thận của anh, và nhận ra anh tuy khiếm khuyết nhưng đầy sự ấm áp.

Từ hôm đó, hai người hay trò chuyện hơn. Linh thích mấy câu nói dí dỏm của Hòa, còn Hòa thì… lần đầu thấy tim mình đập mạnh kiểu “thật sự thích ai đó”. Nhưng anh vẫn né tránh, sợ mình làm gánh nặng.

Một buổi chiều, Linh mang sang một giỏ bánh tròn vo, nói: “Em tập làm bánh. Anh ăn thử xem ổn không.” Hòa cắn một miếng, rồi đỏ mặt bảo: “Ổn… giống như người làm vậy, dễ thương và hơi ngọt quá mức.” Linh cười, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Anh Hòa, sao lúc nào anh cũng giữ khoảng cách với em thế?”

Hòa ngập ngừng: “Anh chỉ sợ em phải chịu thiệt thòi… vì anh…”
Linh nhìn thẳng vào mắt anh: “Thiệt thòi là khi sống cạnh người không biết yêu thương. Còn anh, thì lại yêu thương người khác nhiều hơn chính mình.”

Câu nói đó đánh trúng vào lòng Hòa, như mở cửa một căn phòng anh đã khóa từ lâu.

Vài tháng sau, dưới gốc cây sấu già đầu ngõ, Hòa đưa cho Linh một chiếc hộp nhỏ. Bên trong không phải nhẫn, mà là một chiếc móc chìa khóa hình con thuyền anh tự làm. Anh nói: “Anh không có gì sang trọng, nhưng nếu em đồng ý, anh muốn cùng em chèo một chiếc thuyền nhỏ, đi hết quãng đời còn lại.”

Linh cười đến ướt cả mi mắt: “Em đồng ý, đồ khù khờ.”

Đám cưới của họ đơn giản, nhưng tiếng cười thì đầy ắp. Đêm tân hôn, Hòa nhỏ giọng bảo: “Cảm ơn em đã chọn anh.” Linh chạm tay lên ngực anh: “Em chọn trái tim này. Còn mọi thứ khác, chỉ là chi tiết.”

Sau khi cưới vài tháng, cuộc sống của Hòa và Linh trôi qua êm như sông mùa thu. Cho đến một ngày, khi đang trên đường về nhà, Hòa đột ngột ngã quỵ giữa chợ. Người ta vội đưa anh vào viện. Linh chạy tới mà mặt tái mét.

Kết quả xét nghiệm khiến cả hai sững sờ: Hòa bị một khối u ở chân còn lại. Bác sĩ bảo nó không quá nguy hiểm, nhưng nếu phẫu thuật, anh có nguy cơ phải cắt một phần chân. Hòa nghe mà như trời sập. Anh nghĩ ngay: “Nếu mình mất thêm một bên, Linh sẽ khổ.”

Tối hôm đó, Hòa lặng lẽ gói ghém đồ, định để lại tờ giấy rồi bỏ đi. Nhưng vừa mở cửa thì thấy Linh đứng chặn trước sân, mặt đỏ vì khóc nhưng giọng cứng như thép.

“Anh nghĩ em lấy anh vì mấy cái chân hả? Anh đi thử xem em có để anh đi không.”

Hòa nghẹn lại, còn chưa kịp nói gì thì Linh bước tới ôm chặt anh:
“Cú sốc này em chịu được. Điều em không chịu được là việc anh sợ hãi một mình.”

Cuộc phẫu thuật diễn ra sau đó. Tin tốt là bác sĩ giữ được chân cho anh. Tin còn tốt hơn là Hòa cuối cùng cũng hiểu: điều Linh cần không phải một người hoàn hảo, mà là người dám để cô ấy cùng gánh nỗi sợ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News