×
×

Anh phải bật điều hòa hết công suất, đốt hết nến thơm và xịt phòng, nhưng m;;ùi h;;ôi vẫn chiến thắng.

Chương 1: Sự Biến Mất Trong Mưa

 

An sống trong căn hộ B12 của khu chung cư cũ kỹ, một nơi mà người ta thường chuyển đến vì giá thuê rẻ chứ không phải vì cộng đồng. Anh là một lập trình viên tự do, sống khép kín, gần như không giao tiếp với bất kỳ ai, trừ những lần tình cờ chạm mặt Ông Lực – người hàng xóm già tầng dưới.

Ông Lực đã ngoài 70, gầy gò, góa vợ và sống một mình. Ông là người duy nhất trong khu này luôn chào hỏi An bằng một nụ cười hiền lành, đôi khi còn gửi cho anh mấy quả cam vườn. An luôn coi ông là một điểm sáng hiếm hoi giữa sự lạnh lẽo của khu chung cư.

Chiều thứ Ba tuần trước, trời đổ cơn mưa xối xả. Khoảng tám giờ tối, khi An đang cắm cúi trước màn hình, một tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên. Đó là Ông Lực.

Ông đứng trước cửa, thở dốc, vẻ mặt hoảng loạn và tái mét dưới ánh đèn hành lang vàng vọt. Mái tóc bạc của ông dính bết lại, và trên vai áo khoác len cũ kỹ có một vết bẩn màu nâu sẫm đáng ngờ.

“An… An ơi,” Giọng ông run rẩy, khô khốc. Ông nhìn quanh hành lang một cách căng thẳng, như thể sợ hãi một cái bóng vô hình nào đó.

Ông Lực dúi mạnh vào tay An một chiếc túi du lịch màu đen, khóa zip kỹ lưỡng, đã cũ mèm. Chiếc túi nặng một cách đáng kinh ngạc, tựa như một viên gạch nhét đầy đất.

“Giữ cái này hộ tôi, làm ơn,” Ông nói, đôi mắt tuyệt vọng nhìn thẳng vào An. “Tuyệt đối đừng mở ra. Tôi xin cậu. Nếu… nếu tôi có chuyện gì, hãy mang nó đến địa chỉ này.” Ông vội vàng nhét một mẩu giấy gấp tư vào túi áo An, tay ông lạnh ngắt.

“Ông Lực, có chuyện gì vậy?” An cố gắng hỏi, nhưng ông Lực đã vội vàng bỏ đi.

Ông Lực lảo đảo quay lưng, bước đi như chạy. Chỉ trong vài giây, bóng ông đã biến mất ở cầu thang thoát hiểm. An đóng cửa, tim đập thình thịch. Anh nhìn vào chiếc túi đen nặng trịch, một cảm giác lo lắng khủng khiếp bao trùm.

Sáng hôm sau, sự việc đã trở nên nghiêm trọng. Cảnh sát có mặt ở chung cư. Họ thông báo Ông Lực đã mất tích một cách bí ẩn. Cửa nhà ông bị khóa ngoài, không có dấu hiệu xáo trộn, nhưng ví tiền và chìa khóa nhà vẫn nằm trên bàn. An giữ chặt bí mật về chiếc túi, không hé răng nửa lời. Anh biết, chiếc túi này chính là lý do Ông Lực biến mất.

 

Chương 2: Mùi Thối và Lời Hứa Vỡ

 

Chiếc túi du lịch được đặt ở góc phòng khách, khuất sau ghế sofa. Nó trở thành một vật thể lạ, nặng nề, một sự im lặng chết chóc trong căn phòng của An. An cố gắng làm việc, cố gắng phớt lờ nó, nhưng anh không thể.

Chiếc túi lạnh lẽo một cách bất thường. Mỗi khi anh chạm vào, anh có cảm giác như đang chạm vào một tảng băng vừa được lấy ra khỏi tủ đông.

Đêm thứ hai, mọi thứ bắt đầu tồi tệ.

Một mùi hôi thối khủng khiếp bắt đầu lan tỏa khắp căn hộ B12. Lúc đầu, nó chỉ là một mùi chua nhẹ, như đồ ăn thiu. Nhưng đến nửa đêm, nó biến thành một thứ gì đó tanh tưởi, khủng khiếp, ngột ngạt.

An đã kiểm tra mọi góc nhà: thùng rác, cống rãnh, tủ lạnh. Không có gì. Chỉ khi anh đến gần chiếc túi du lịch màu đen, mùi hôi mới trở nên nồng nặc đến mức muốn nôn mửa. Đó là mùi của thịt tươi bị phân hủy nhanh chóng trong một môi trường yếm khí.

Nỗi sợ hãi lạnh gáy xâm chiếm An. Xác người. Chỉ có xác người mới có thể tạo ra mùi kinh khủng như vậy.

“Ông Lực, ông đã gửi cho tôi cái quái gì thế?” An thì thầm, giọng khản đặc.

Anh không thể ngủ được. Mùi thối cứ như một đám mây đen lơ lửng, bám chặt vào rèm cửa, quần áo, thậm chí là vào vị giác của anh. Anh phải bật điều hòa hết công suất, đốt hết nến thơm và xịt phòng, nhưng mùi hôi vẫn chiến thắng.

Đến sáng ngày thứ ba, sự lo lắng đã chuyển thành sự tuyệt vọng và sợ hãi bị phát hiện. Hàng xóm bắt đầu thắc mắc về mùi lạ. Cảnh sát vẫn đang điều tra sự mất tích của ông Lực. An biết, nếu ai đó phát hiện ra chiếc túi này, anh sẽ trở thành nghi phạm số một của một vụ án mạng.

An không thể chờ đợi lời dặn dò của ông Lực. Anh phải hành động.

Với hơi thở dồn dập, An lấy con dao đa năng và một chiếc kìm. Anh nhìn chiếc túi du lịch nằm im lìm trong góc phòng, quyết tâm đã phá vỡ lời hứa: “Xin lỗi ông, ông Lực. Tôi không thể chờ đợi nữa.”

Anh dùng kìm cắt mạnh chiếc khóa zip đã bị khóa lại một cách cẩn thận.

Xoạt.

Chiếc khóa bung ra. Mùi thối bùng lên dữ dội, tấn công An như một cú đấm. Anh lùi lại, ôm miệng, gần như nôn ra.

 

Chương 3: Sốc Nặng và Sự Thật Kinh Hoàng

 

An ép mình phải hít thở qua miệng. Anh nhìn vào bên trong.

Chiếc túi du lịch nhỏ bé nhưng chứa đựng nhiều thứ hơn anh nghĩ. Bên trong là một lớp vải cotton màu trắng được quấn nhiều vòng. An rùng mình, dùng hai đầu ngón tay nhấc bọc vải ra.

Mở lớp vải. Sốc Nặng đầu tiên ập đến.

Bên trong không phải là một xác người nguyên vẹn. Nó được chia thành ba phần rõ rệt:

    Một vật thể gây mùi: Một bọc ni lông bọc kín một khối vật chất màu đỏ sẫm, ẩm ướt, đang rỉ nước. Nó có hình dáng lùng nhùng, giống như một tảng nội tạng động vật lớn, có thể là thịt lợn hoặc bò mua từ lò mổ.
    Kho báu: Một xấp tiền mặt dày cộp, buộc bằng dây chun, ước tính phải hàng tỷ đồng.
    Bằng chứng: Một bộ hồ sơ cũ, đóng dấu màu đỏ và có nhiều chữ ký tay, cùng với một USB được niêm phong cẩn thận.

An hiểu ra lý do cho mùi hôi thối kinh khủng. Ông Lực đã cố tình nhét một miếng thịt lớn vào để ngụy tạo mùi xác chết, khiến những kẻ truy đuổi phải e sợ khi tiếp cận chiếc túi, hoặc đơn giản là để mua thêm thời gian cho An. Kẻ thù sẽ nghĩ bên trong là vật cấm hoặc thi thể, nên sẽ không dám mở nó ra ở nơi công cộng.

An vứt miếng thịt thối vào thùng rác ngoài ban công, rồi run rẩy cầm lấy bộ hồ sơ.

Anh lướt qua những trang giấy chi chít chữ, những bản vẽ, và những con số. Tim anh bắt đầu đập mạnh hơn vì một nỗi sợ hãi hoàn toàn khác – nỗi sợ hãi về quyền lực.

Bộ hồ sơ là bằng chứng không thể chối cãi về một vụ tham ô, lừa đảo quy mô lớn liên quan đến dự án xây dựng khu chung cư này cách đây mười năm. Ông Lực, lúc đó là một kỹ sư xây dựng cấp cao, đã lưu giữ tất cả các giấy tờ gốc, chứng minh việc rút ruột công trìnhche đậy những khiếm khuyết chết người trong cấu trúc móng nhà.

Cú Sốc Nặng thực sự: Ông Lực không phải là kẻ phạm tội, ông là một nhân chứng, một người hùng thầm lặng bị truy lùng. Ông đã giao cho An không phải là một chiếc túi quà, mà là một quả bom hẹn giờ chứa đựng sự thật có thể làm sụp đổ nhiều nhân vật tai to mặt lớn.

An nhận ra mình đang giữ chiếc chìa khóa dẫn đến sự sụp đổ của một mạng lưới tội phạm có tổ chức. Và họ sẽ làm mọi cách để lấy lại nó.

An cầm mẩu giấy Ông Lực đưa cho mình đêm đó. Anh mở ra. “Thám tử Bình, 180A Hàng Bông.”

An hít một hơi sâu, sự sợ hãi đã thay bằng sự quyết tâm. Anh cất tiền và bộ hồ sơ vào chiếc túi mới của mình, nhìn vào tấm gương. Khuôn mặt anh hốc hác, nhưng ánh mắt đã thay đổi.

Anh gọi điện thoại cho số điện thoại ghi trên mẩu giấy. Trong khi chờ máy, anh quay người nhìn ra cửa sổ.

Đỗ ngay phía dưới, đối diện căn hộ B12 của anh, là một chiếc xe hơi màu đen không biển số. Nó đã ở đó được ba ngày.

Và ánh đèn xe vừa mới lóe lên.

An biết, cuộc đời anh vừa mới bước sang một trang khác. Lời cầu cứu của ông Lực đã được anh tiếp nhận.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News