Tôi lấy vợ khi vẫn chỉ là một nhân viên văn phòng lương ba cọc ba đồng. Vợ tôi hiền lành, làm giáo viên mầm non, tiền lương chỉ đủ chi tiêu trong tháng. Cưới nhau hơn 2 năm mà chưa mua nổi chiếc tủ lạnh mới, chứ đừng mơ đến chuyện mua nhà.
Rồi một ngày, bà sếp của tôi – người phụ nữ đã 60 tuổi, quyền lực, giàu có – bất ngờ đề nghị:
“Cháu làm tôi vui, tôi sẽ làm cháu sung sướng.”
Bà ấy không cần tôi phải yêu. Chỉ cần tôi đi ăn, đi du lịch, rồi… qua đêm vài hôm một tuần. Đổi lại, bà trả tôi 70 triệu mỗi tháng, chuyển khoản đúng ngày, không nửa lời than phiền.
Ban đầu tôi thấy tởm, nhưng rồi những chiếc áo hiệu, điện thoại mới, và tài khoản ngân hàng ngày càng đầy khiến tôi tự hợp lý hóa mọi chuyện:
“Tôi không cướp của ai. Tôi chỉ đang đổi thời gian lấy tiền thôi.”
Đêm nào “xong việc” với vợ, tôi cũng giả vờ đau bụng hay “đi làm thêm ca đêm”, lén đến khách sạn với bà sếp.
Lâu dần, tôi còn tranh thủ làm thêm vài “mối quen” là mấy cô trung niên đơn độc khác, coi như “mỗi đêm – một lương tháng”.
Tưởng đâu mình đã thành thạo trò chơi của quỷ.
Twist ập tới:
Một đêm cuối tuần, tôi vừa rời khỏi khách sạn sau khi “phục vụ” một bà khách mới — là bạn của sếp — thì bất ngờ bị một người bám theo, dí máy quay vào mặt:
“Anh nghĩ anh giấu được vợ mãi à?”
Tôi chết lặng.
Người quay lại clip ấy… chính là vợ tôi.
Cao trào cảm xúc:
Cô ấy run run đưa tôi xem đoạn video: tôi cởi trần, ngồi cười nói với bà sếp già, còn vạch víu khoe món quà bà ấy vừa tặng là sổ tiết kiệm đứng tên tôi 500 triệu.
Tôi lắp bắp:
“Anh làm vậy… cũng chỉ vì tương lai của tụi mình…”
Vợ tôi không khóc.
Chỉ bình thản rút ra giấy ly hôn đã ký sẵn, rồi đưa một tờ giấy khác:
“Đây là hợp đồng: anh để lại hết đồ dùng trong nhà, xe máy, và số tiền trong tài khoản tiết kiệm. Còn anh… đi đâu mặc xác.”
Tôi gào lên:
“Không! Em không có quyền ép tôi như vậy!”
Vợ tôi mỉm cười nhẹ:
“Anh ngủ với đàn bà vì tiền, giờ anh mất vợ cũng vì tiền. Đơn giản thôi.”