Suốt 30 ngày liền, vợ cứ đón con về là l/ao thẳng vào phòng tắm. Đến ngày thứ 31, tôi tr//ốn trong tủ quần áo, qua kh/e h/ở nhìn thấy cảnh tượng khiến tôi đ/ứng hì/nh…
Tôi và vợ kết hôn được gần 7 năm, có một cậu con trai lên 5 tuổi. Cuộc sống gia đình bình thường, không giàu có, nhưng cũng chẳng thi/ếu th/ốn. Tôi luôn nghĩ rằng, hạnh phúc giản đơn chỉ cần cơm ngon, nhà ấm, vợ con sum vầy.
Thế nhưng, gần một tháng nay, tôi bắt đầu thấy vợ có những hành động k/ỳ l/ạ. Ngày nào cũng vậy, cứ tan làm, đón con về nhà là cô ấy vội vã chạy thẳng vào phòng tắm, thậm chí chẳng buồn trò chuyện hay ăn uống gì. Ban đầu, tôi nghĩ chắc vợ m/ệt, hoặc do thời tiết nóng nực nên cần tắm rửa ngay. Nhưng khi sự việc lặp đi lặp lại suốt 30 ngày liên tiếp, tôi bắt đầu thấy ng/hi ng/ờ.
Trong lòng tôi nảy sinh đủ loại suy nghĩ: Liệu vợ có gì g/iấu mình? Có phải cô ấy đang cố ch/e đậ/y chuyện gì? Hay là… tôi không muốn nghĩ đến, nhưng một người đàn ông như tôi cũng không tr/ánh khỏi hoa/ng m/ang khi thấy vợ thay đổi bất thường.
Đêm nằm bên nhau, tôi khẽ dò hỏi:
– Em này, dạo này sao ngày nào về em cũng vào phòng tắm ngay vậy?
Vợ tôi mỉm cười, ánh mắt lảng đi:
– Chỉ là em muốn sạ/ch s/ẽ, thoải mái chút thôi. Anh nghĩ gì đâu…
Câu trả lời nghe đơn giản, nhưng sự n/é trá/nh trong mắt vợ khiến tôi không thể yên lòng. Thế là đến ngày thứ 31, tôi quyết định làm một việc mà đến tận sau này, tôi vẫn nhớ mãi: Tôi nấp trong tủ quần áo, ghé mắt nhìn qua k/he h/ở để xem rốt cuộc vợ tôi đang c/he g/iấu điều gì.
Chiều hôm đó, như thường lệ, vợ đón con về, dặn con trai ngồi chơi ngoan rồi lại tất tả chạy vào phòng tắm. Tôi n/ín th/ở, ghim mắt vào từng cử động của cô ấy.
Và rồi… cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứ/ng hì/nh..
Vợ tôi không cởi quần áo ngay lập tức như tôi tưởng. Cô ấy đứng trước gương, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào một điểm nào đó trên chiếc áo sơ mi bạc màu của mình. Tôi nín thở, ghim chặt mắt vào từng cử động của cô ấy, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu “bất thường” nào.
Rồi cô ấy từ từ cởi chiếc áo ra. Không phải là những vết bầm tím, không phải là một hình xăm bí ẩn, cũng không phải là dấu hiệu của sự lén lút nào đó. Thay vào đó, một mùi hương xộc vào mũi tôi, khiến tôi giật mình: mùi thức ăn, mùi dầu mỡ, mùi hôi của mồ hôi và mùi của… bếp núc. Nó không phải là mùi nước hoa lạ hay mùi gì đó đáng nghi, mà là mùi rất quen thuộc với những người làm công việc chân tay, tiếp xúc với bếp núc cả ngày.
Cô ấy cúi xuống, ngửi chiếc áo, rồi thở dài một tiếng nặng nề. Tôi thấy khóe mắt cô ấy hơi đỏ hoe. Cô ấy không bật vòi hoa sen ngay, mà lặng lẽ lấy ra một chai xịt khử mùi, xịt kỹ khắp người rồi mới bật nước. Lúc này, tôi mới thấy rõ hơn: dưới lớp áo sơ mi mỏng manh, vai cô ấy có vẻ gầy hơn, và hai bàn tay, đặc biệt là những ngón tay, có vẻ sưng đỏ và chai sạn hơn bình thường.
Bỗng nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, kết nối tất cả những mảnh ghép lại: mùi thức ăn, sự mệt mỏi, vội vã tắm rửa, sự lảng tránh khi tôi hỏi…
Tôi lặng lẽ rời khỏi tủ quần áo, trái tim thắt lại vì hổ thẹn và thương xót. Tôi không dám hỏi vợ ngay, nhưng ngay tối hôm đó, tôi đã tìm cách hỏi dò qua đứa con trai bé bỏng.
“Con trai, hôm nay mẹ đón con về rồi đi đâu không?”
Thằng bé ngây thơ trả lời: “Mẹ đón con rồi đi đến nhà cô Lan hàng xóm đó ba. Mẹ nói mẹ giúp cô nấu ăn cho tiệc cỗ.”
Cô Lan hàng xóm là một người phụ nữ lớn tuổi, sống một mình và thường xuyên tổ chức những buổi tiệc nhỏ cho con cháu mỗi dịp cuối tuần. Nhà cô Lan rất lớn và có vẻ khá giả, nên cô thường thuê người giúp việc hoặc đầu bếp theo giờ.
Tối hôm đó, khi vợ đã ngủ say, tôi nhẹ nhàng vén tay áo cô ấy lên. Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, tôi thấy rõ những vết chai sần, thậm chí có vài vết bỏng nhỏ li ti trên cánh tay và bàn tay cô ấy – những dấu hiệu của người đã vất vả làm việc trong bếp.
Cái kết đã rõ ràng: Suốt 30 ngày qua, vợ tôi, sau giờ làm hành chính, đã lén đi làm thêm công việc dọn dẹp và nấu ăn thuê cho những gia đình khá giả hoặc các buổi tiệc nhỏ, như nhà cô Lan. Mùi thức ăn, mùi dầu mỡ, mùi mồ hôi bám vào quần áo cô ấy nồng đến mức cô ấy không muốn tôi hay con trai ngửi thấy, sợ chúng tôi biết cô phải vất vả đến vậy. Cô ấy vội vã vào phòng tắm ngay để gột rửa đi những dấu vết của công việc nặng nhọc, để rồi khi bước ra, cô lại là người vợ, người mẹ tươm tất, dịu dàng như thường ngày. Cô ấy giấu giếm không phải vì điều gì xấu xa, mà vì không muốn tôi lo lắng, không muốn tôi cảm thấy mình không đủ gánh vác gia đình.
Tôi nhìn vợ đang say ngủ, nước mắt cứ thế trào ra. Tôi đã nghi ngờ cô ấy, đã để những suy nghĩ tệ hại len lỏi vào tâm trí mình, trong khi cô ấy đang âm thầm hy sinh vì gia đình. Cô ấy không chỉ mang đến cơm ngon, nhà ấm, mà còn đang cố gắng vun vén thêm cho tổ ấm nhỏ của chúng tôi bằng chính sức lực của mình.
Sáng hôm sau, tôi ôm vợ thật chặt, nói lời xin lỗi và cảm ơn. Tôi không hỏi thẳng về công việc làm thêm của cô ấy, nhưng tôi biết, từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ để vợ một mình gánh vác nữa. Hạnh phúc giản đơn của chúng tôi, giờ đây, không chỉ là cơm ngon, nhà ấm, vợ con sum vầy, mà còn là sự thấu hiểu, sẻ chia và tình yêu thương vô bờ bến dành cho nhau.