Để hợp thức hóa cái th//i, tôi chấp nhận lấy anh thợ xây, con lên 3 tuổi, tôi l/ặng ng/ười khi thấy thứ này trong ví chồng. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao năm xưa anh lại lấy tôi…
Tôi tên Lan, 29 tuổi, hiện làm nhân viên bán hàng ở một siêu thị nhỏ. Cách đây 4 năm, tôi từng có một quãng thời gian tăm tối nhất của đời mình – khi bị người đàn ông mà tôi yêu nhất ruồng bỏ, ngay lúc tôi phát hiện có thai.
Hồi đó, tôi là sinh viên năm cuối, yêu một anh hơn mình 5 tuổi, dân văn phòng, ăn nói ngọt ngào, lịch sự. Tôi tin tưởng, dốc hết lòng cho mối tình đó, cho đến khi que thử hai vạch. Tôi vừa run vừa nhắn tin cho anh, nhưng thứ tôi nhận lại chỉ là dòng tin nhắn lạnh lùng:
“Xin lỗi, anh chưa sẵn sàng làm bố. Em hãy tự lo đi.”
Tôi suy sụp, khóc cạn nước mắt. Gia đình tôi nghèo, bố mẹ đều làm nông, nếu biết tôi mang thai khi chưa chồng, chắc sẽ không chịu nổi cú sốc. Trong những ngày hoảng loạn nhất, tôi gặp anh – Tùng, một người thợ xây làm công gần khu trọ.
Anh hơn tôi 8 tuổi, ít nói, da ngăm, dáng người chắc nịch. Hôm tôi ngất xỉu trước cổng nhà vì nghén, chính anh là người bế tôi vào trạm xá, rồi lặng lẽ mua cháo mang đến. Không hỏi, không phán xét.
Khi biết chuyện, anh chỉ nói một câu:
“Nếu em không ai bên cạnh, anh có thể đứng ra làm chồng, để đứa nhỏ có cha.”
Lúc đó tôi không yêu anh, chỉ thấy biết ơn. Tôi gật đầu, để hợp thức hóa cái thai – để đứa con được sinh ra trong danh nghĩa hợp pháp, để cha mẹ khỏi đau lòng. Đám cưới diễn ra đơn giản, không váy cưới, không ảnh chụp, chỉ có một mâm cơm nhỏ trong căn nhà cấp bốn của anh.
Ai cũng nói tôi dại, lấy anh thợ xây nghèo, không học hành, tương lai chẳng đi đến đâu. Nhưng tôi im lặng. Vì giữa những lời chê bai, chỉ có anh – người đàn ông mà tôi chưa từng yêu – luôn chăm sóc, bảo vệ hai mẹ con.
Anh làm quần quật từ sáng tới tối, có hôm về nhà người toàn bụi vôi, tay rớm máu vì gạch sắc. Vậy mà lúc thấy tôi nôn ọe, anh vẫn vội rửa tay, chạy đi mua chanh, mua bánh về cho vợ.
Con gái tôi – bé An – chào đời trong tiếng khóc hòa lẫn nước mắt của anh. Anh ôm con, giọng nghẹn lại:
“Từ giờ, con là của bố. Bố sẽ bảo vệ hai mẹ con suốt đời.”
Ba năm sau, cuộc sống của tôi dần ổn định. Anh Tùng vẫn làm công trình, nhưng chịu khó, dành dụm từng đồng để tôi mở một quầy hàng nhỏ. Anh ít nói, vụng về, chẳng biết tặng hoa hay nói lời ngọt ngào, nhưng mỗi buổi sáng đều pha sẵn ly sữa để tôi uống trước khi đi làm.
Tôi đã bắt đầu cảm mến anh – thứ tình cảm nhẹ nhàng, chậm rãi, khác hẳn những mối tình đầy mộng mị của tuổi trẻ.
Cho đến một buổi chiều tháng Năm.
Tôi đang giặt đồ thì chiếc ví của anh rơi ra từ túi quần. Tôi tiện tay nhặt lên, định để lại vào ngăn kéo, thì thấy trong ví có một tấm ảnh cũ. Tò mò, tôi mở ra xem.
Tấm ảnh đã ngả màu, là hình một người phụ nữ trẻ bế đứa bé sơ sinh, đứng trước căn nhà lợp tôn cũ. Ở mặt sau tấm ảnh, dòng chữ nguệch ngoạc khiến tôi chết lặng:
“Cho anh – người cha của con em.”
Tôi đứng sững. Tim đập thình thịch. Vậy ra, anh cũng từng có quá khứ – và có một đứa con khác.
Hàng loạt câu hỏi ùa về trong đầu: Anh giấu tôi điều này bao lâu rồi? Người phụ nữ đó là ai? Còn đứa bé… giờ ra sao?
Tối hôm ấy, khi anh về, tôi không thể giấu được nữa. Tôi đặt tấm ảnh lên bàn:
– Anh giải thích đi.
Anh nhìn bức ảnh, sững người, rồi ngồi xuống, hai tay run run:
– Anh định sẽ nói, nhưng chưa biết phải bắt đầu từ đâu…
Giọng anh trầm, khàn đặc:
“Trước khi gặp em, anh từng yêu một cô gái ở quê. Cô ấy mang thai, nhưng vì gia đình phản đối, cô bỏ đi, không để lại gì ngoài tấm ảnh này. Anh tìm mãi không thấy. Mấy năm sau, nghe tin cô mất trong một vụ tai nạn, còn đứa bé được người thân nuôi. Anh giữ bức ảnh, như giữ một lời hứa dang dở.”
Tôi lặng người. Bao năm qua, anh chưa từng nhắc đến chuyện cũ, chỉ âm thầm gánh vác trách nhiệm của một người chồng, một người cha – dù không phải cha ruột của con tôi.
Tôi nghẹn ngào:
– Vậy… tại sao anh vẫn chấp nhận lấy em, khi em mang thai với người khác?
Anh nhìn tôi, mắt ươn ướt:
“Vì anh biết cảm giác mất con là thế nào. Anh không muốn ai phải chịu cảnh đó nữa. Và hơn hết, anh thật lòng thương em.”
Tôi bật khóc. Nước mắt tuôn ra không ngừng – không phải vì tủi thân, mà vì thấy mình nhỏ bé trước tấm lòng của người đàn ông mà bấy lâu tôi xem thường.
Ba năm qua, anh chưa từng đòi hỏi gì, chưa từng nhắc đến quá khứ. Anh chỉ lặng lẽ yêu thương tôi và con – đứa bé chẳng cùng huyết thống với anh.
Tôi siết chặt tay anh:
– Cảm ơn anh, vì đã đến, dù muộn màng.
Anh cười hiền:
– Với anh, không có gì là muộn cả, miễn còn được gọi hai tiếng “gia đình.”
Từ hôm đó, tôi cất tấm ảnh lại trong ví anh, đúng vị trí cũ. Nhưng lần này, tôi kẹp thêm một tấm hình khác: tôi, anh, và bé An – đang cười rạng rỡ dưới nắng.
Vì tôi hiểu, quá khứ của anh không còn là bí mật để sợ hãi, mà là lý do khiến anh trở thành người chồng tuyệt vời nhất mà tôi từng biết.
Tôi từng lấy anh để hợp thức hóa cái thai, nhưng hóa ra, chính anh mới là người khiến cuộc đời tôi được “hợp thức hóa” – bằng sự tử tế, bao dung và một tình yêu giản dị mà bền vững.
Đến giờ, mỗi khi nhìn lại, tôi vẫn thầm nghĩ: Không phải ai cũng may mắn được cưới người mình yêu, nhưng nếu gặp đúng người biết yêu thương mình thật lòng – đó mới là điều quý giá nhất trong đời.
 
								 
								 
								