×
×

Bàn chuyện cưới xin, nhà tôi lặn lội 600km đi từ sáng sớm đến nhà trai, nhưng đến nơi thông gia không nói gì đến cơm nước, tức tôi tôi đặt luôn 10 mâm cỗ về và rồi bẽ bàng thay…

Chuyện bắt đầu từ lúc hai đứa con tôi quyết định cưới nhau sau 2 năm yêu đương. Bên nhà trai ở tận miền Trung, cách nhà tôi hơn 600 cây số. Vì con gái mình, tôi bảo cả nhà cùng đi: 6 người lớn, 2 đứa cháu nhỏ, dậy từ 4h sáng, thuê xe riêng đi thẳng.

Trên đường đi, tôi không ngừng căn dặn con:

“Lễ cưới là chuyện cả đời. Mẹ không cần rình rang, chỉ cần bên thông gia tử tế, tôn trọng nhau là được.”

Nhưng đến nơi, khi xe vừa đỗ trước cổng nhà trai, không ai ra đón. Tôi phải tự dắt mẹ già xuống xe, dìu bà bước vào trong khi cháu nhỏ đói lả vì chưa ăn gì từ sáng.


Trong nhà, thông gia ngồi chễm chệ uống trà. Không ai hỏi “đi đường có mệt không?”, “ăn gì chưa?”, hay đơn giản là mời nổi một ly nước lọc. Mẹ tôi ho mãi, bà thông gia liếc nhìn rồi quay đi.

Tôi nhìn sang con rể tương lai, nó cũng lấm lét, không nói được câu nào. Tức nghẹn, lòng tự trọng bị xúc phạm, tôi đứng dậy gọi điện luôn:

“Cho chị 10 mâm cỗ đầy đủ, gà, xôi, canh măng móng, rau, trái cây. Địa chỉ giao tận đây. Giao ngay trong 1 tiếng cho chị!”

Nhà trai sững sờ. Cô dâu tương lai giật tay tôi:

“Mẹ! Mẹ làm gì thế!”

Tôi cười nhạt:

“Đi 600 cây số mà còn không được chén nước, đành tự lo vậy.”


Đúng 45 phút sau, 10 mâm cỗ nóng hổi được giao đến. Tôi gọi thêm bàn ghế, dựng ngay giữa sân. Người nhà tôi chia nhau bày biện, mời cả xóm xung quanh ra ăn. Không ai từ chối, vì ngửi mùi thôi cũng đủ thấy hấp dẫn hơn mâm cơm nguội ngắt nhà trong kia.

Ngay lúc mọi người đang ăn vui vẻ, một cụ già hàng xóm kéo tôi ra một góc, thở dài:

“Cô đừng trách. Nhà trai không phải không có lòng, mà là bị bà thông gia cấm. Cô ấy nói thẳng: ‘Ai cưới vợ, nhà gái phải lo hết. Ăn uống là việc bên kia.’ Nãy giờ nhà bếp dưới kia chuẩn bị sẵn 12 mâm cỗ, mà bà ấy bắt đem đi cúng hết, không cho bày ra đãi.”

Tôi chết đứng. Nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của con gái đang nhìn mình từ xa, tôi đau lòng đến nghẹt thở.


Tối hôm đó, tôi dắt cả nhà quay xe về. Trên đường, tôi gửi cho con gái tin nhắn:

“Con à, cưới xin không chỉ là cưới người mình yêu, mà là cưới cả một gia đình. Nếu họ khinh mình ngay từ đầu, thì con có chắc 10 năm sau họ không bắt con ngồi ăn ở bếp?”

Hai hôm sau, con tôi âm thầm trở về. Nó ôm lấy tôi khóc nức nở:

“Mẹ nói đúng. Ngay khi mẹ đi, họ bảo con phải lo toàn bộ đám cưới, còn bảo mẹ hỗn láo vì ‘dám tự ý đặt cỗ.’ Con mệt rồi…”


Ba tháng sau, con tôi lấy chồng mới. Thông gia mới nghèo hơn nhưng lễ nghĩa đủ đầy, gói bánh, gói chè mời từng họ hàng. Tôi ngồi ăn mâm cơm cưới, mắt cay cay — nhưng là vì mừng.

Còn phía thông gia cũ, nghe đâu đến giờ vẫn giữ mấy mâm cỗ để “dằn mặt nhà gái hỗn.” Nhưng rồi ai mới là người bẽ bàng?

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News