B//án nhà hồi môn c//ứu mẹ chồng, quay lại lấy điện thoại, nghe được âm mưu th//âm đ//ộc của bà khiến tôi ng/ã ng/ửa…
Tôi và Tuấn kết hôn sau ba năm yêu nhau. Ngày cưới, mẹ ruột tôi tặng cho một căn nhà nhỏ hai tầng ở ngoại ô làm của hồi môn. Dù không lớn, nhưng đó là thành quả cả đời mẹ dành dụm. Tôi xem căn nhà như một phần máu thịt của mình.
Về làm dâu, tôi không xảy ra mâu thuẫn trực tiếp với mẹ chồng – bà Hồng – nhưng bà thường tỏ ra lạnh nhạt, xa cách. Ánh mắt bà luôn dò xét khiến tôi cảm thấy mình không được chào đón, dù tôi luôn cố gắng đối xử chân thành.
Rồi một ngày, bà nhập viện cấp cứu vì tai biến. Tuấn rối bời, xoay xở khắp nơi để tìm tiền điều trị. Nhưng hoàn cảnh khi ấy không cho phép, tài chính eo hẹp, trong khi viện phí lại tăng từng ngày.
Tôi nhìn người phụ nữ đang nằm mê man trên giường bệnh – người mà tôi luôn cố gắng vun vén tình cảm – và đưa ra một quyết định đầy khó khăn: bán căn nhà hồi môn để lo chi phí điều trị cho mẹ chồng. Tôi không nói với mẹ ruột, chỉ bảo là đang tạm thời cầm cố một phần.
Bà dần hồi phục. Tôi chuyển về sống cùng chồng trong một căn phòng trọ nhỏ, tự nhủ lòng: “Chỉ cần bà khỏe mạnh, mọi thứ rồi sẽ ổn.”
Nhưng điều bất ngờ lại đến từ chính người mà tôi đã dốc lòng giúp đỡ.
Hôm đó, tôi vừa rời khỏi nhà mẹ chồng sau khi mang cháo đến, thì sực nhớ bỏ quên điện thoại trên bàn. Tôi quay lại, định nhẹ nhàng vào lấy, sợ làm phiền bà đang nghỉ trưa. Nhưng khi đến gần cửa, tôi bỗng nghe thấy giọng nói nhỏ to vọng ra từ trong phòng bà.
Là giọng của mẹ chồng tôi.
“…Nó ngây thơ thì mặc nó, mình khôn thì phải biết tận dụng. Cái nhà đó bán rồi càng tốt, sau này khỏi tranh chấp. Chỉ cần khéo léo, đẩy nó ra khỏi nhà, tìm người phù hợp hơn cho thằng Tuấn…”
Tôi chết lặng. Trái tim như bị ai bóp nghẹt. Mọi tế bào trong cơ thể tôi như ngừng hoạt động.
Giọng bà tiếp tục, đều đều như thể đã tính toán sẵn:
“Con Nhi này chẳng có ai hậu thuẫn. Tao đã bảo thằng Tuấn rồi, vài tháng nữa kiếm cớ chia tay. Đổ lỗi cho nó không chăm lo gia đình, không sinh con… cho nhẹ đầu…”
Tôi run rẩy đứng nép sau cánh cửa, tai nghe rõ từng lời. Trong lòng dậy lên một nỗi đau khó tả. Suốt thời gian qua, tôi luôn giấu sự thật rằng chồng mình là người cần điều trị để có con, vì không muốn làm tổn thương anh. Vậy mà giờ đây, mọi thứ lại bị bóp méo một cách oan uổng.
Tôi lặng lẽ quay đi, không dám ở lại thêm một giây nào nữa. Nỗi thất vọng khiến nước mắt tôi trào ra không kiểm soát.
Đêm hôm đó, tôi thu dọn hành lý rời khỏi nhà trọ. Tôi để lại cho Tuấn một bức thư, trong đó tôi kể rõ về căn nhà hồi môn, và những gì tôi tình cờ nghe thấy.
Tôi trở về nhà mẹ ruột. Bà ôm tôi vào lòng, không nói gì, chỉ lặng lẽ lau nước mắt cho tôi như ngày tôi còn bé. Tôi bắt đầu lại cuộc sống từ con số không, nhưng ít nhất, tôi vẫn còn mẹ – người chưa từng quay lưng với tôi.
Hai tháng sau, Tuấn tìm đến, nói rằng anh đã biết sự thật. Anh kể rằng nghe được cuộc gọi mẹ mình bàn với người quen, rằng mọi việc còn sâu xa hơn tôi nghĩ. Bà từng khuyên anh lựa chọn một cô gái khác có điều kiện hơn, và từng đưa ra những lời không đúng về tôi khi tôi đang mang thai thời gian trước đó.
Tôi chết lặng. Tôi đã từng mất một cơ hội làm mẹ, vậy mà… sự thật lại cay đắng đến thế.
Tuấn xin lỗi. Nhưng tôi thì không thể quay lại nữa. Bởi thứ mất đi không chỉ là căn nhà, không chỉ là đứa con chưa kịp chào đời… mà còn là niềm tin và lòng trân trọng mà tôi từng dành cho họ.
Tôi không chọn cách trả đũa. Tôi chọn bước đi. Sống một cuộc sống bình yên, không có dối trá, không có tổn thương.
Và từ nay, tôi sẽ sống vì mình – vì người mẹ ruột đã hy sinh cả đời vì tôi – và vì những điều tốt đẹp phía trước đang chờ tôi ở một hành trình mới.