Tôi và Huy yêu nhau gần hai năm. Anh hiền lành, chín chắn, lại luôn nhắc:
“Mẹ anh hơi khó tính, nhưng tốt lắm. Em cứ về, mẹ sẽ quý thôi.”
Tôi tin anh. Tôi chuẩn bị kỹ lưỡng, mua ít hoa quả, gói quà nhỏ. Cả đêm trước ngày ra mắt, tôi không ngủ nổi.
Sáng hôm ấy, tôi đến. Căn nhà mái ngói cũ, nhưng gọn gàng.
Mẹ anh – bà Thoan – đón tôi bằng nụ cười nhạt:
“Vào đi cháu, nhà chẳng có gì.”
Tôi lễ phép chào, đặt túi quà xuống bàn. Bà nhìn qua rồi đặt sang bên, không nói thêm gì.
Đến bữa cơm, tôi ngạc nhiên: chỉ có hai món – rau muống luộc và thịt mỡ luộc.
Tôi cười nhẹ, nghĩ chắc do hôm nay bận, bà nấu đơn giản.
Bà ngồi xuống, gắp cho tôi một miếng thịt mỡ to, đặt vào bát:
“Ăn đi cháu, thịt hôm nay ngon lắm.”
Tôi lễ phép gật đầu, đưa đũa định ăn thì bà lại gắp miếng rau muống trên đĩa sang chính bát tôi, rồi gắp ngược lại sang bát mình, vừa làm vừa lẩm bẩm:
“Sao mà rối rắm thế nhỉ.”
Câu nói ấy, không to, nhưng như dao cắt ngang không khí.
Tôi khựng lại, tay cứng đờ. Bà vẫn thản nhiên ăn, như thể chẳng có gì xảy ra.
Còn Huy – người tôi trông chờ lên tiếng – chỉ cúi đầu ăn cơm, im lặng.
Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm, bị xem thường một cách lạnh lùng mà kín đáo.
Mọi phép lịch sự, mọi cố gắng tạo ấn tượng tốt trong tôi vụt tan.
Tôi đặt đũa xuống, đứng dậy:
“Cháu xin phép, cháu về ạ.”
Bà Thoan không nhìn tôi, chỉ đáp khẽ:
“Không tiễn. Cháu lại nhà.”
Không tiễn.
Hai chữ ấy vang lên lạnh hơn cả gió chiều thổi qua khung cửa.
Tôi quay đi, cố không để nước mắt rơi trước mặt họ.
Huy chạy theo ra đến cổng:
“Em đừng giận, mẹ anh chỉ nói vậy thôi, mẹ chưa quen em…”
Tôi quay lại nhìn anh, giọng nghẹn:
“Nếu mẹ anh coi thường em ngay từ lần đầu như vậy, thì làm sao em còn dám bước chân vào nhà này lần thứ hai?”
Rồi tôi bước đi.
Tối đó, Huy gọi, nói rằng mẹ chỉ “thử lòng” tôi — rằng bà cố tình làm thế để xem tôi có chịu đựng được hay không.
Tôi cười nhạt qua điện thoại:
“Tình yêu không phải bài kiểm tra, Huy à. Nhất là bằng cách xúc phạm người khác.”
Cuộc gọi kết thúc, cũng như mối tình hai năm.
Nhiều năm sau, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ lại bữa cơm ấy.
Không phải vì món thịt mỡ hay rau muống luộc, mà vì nó cho tôi thấy rõ ràng một điều: đôi khi, người ta không cần hét lên để làm tổn thương ai đó – chỉ cần một câu nói lạnh lùng cũng đủ khiến người khác mãi mãi không quay lại.
CÂU CHUYỆN HU CẤU VIẾT BỞI AI