Chúng em cưới nhau được 7 năm có một bé gái 5 tuổi. Chồng em hiền không rượu chè không cờ bạc đi làm về đúng giờ nên bao năm qua em hoàn toàn yên tâm. Nhưng dạo này em thấy có gì đó khác. Không phải anh ấy thay đổi rõ rệt mà là những điều nhỏ nhặt khiến em không thể gạt đi được.
Cách đây hai tuần em lỡ tay mở điện thoại chồng khi đang sạc vì có tin nhắn reo em tưởng là của con. Và em nhìn thấy một dòng tin nhắn từ cô đồng nghiệp mới vào phòng kế toán viết rằng “anh ơi hôm qua em về muộn vì đợi sếp ký hồ sơ. Anh không ở lại à? Nhớ anh” rồi kèm theo biểu tượng cười. Em đứng hình. Không phải vì tin nhắn đó quá rõ ràng nhưng vì cuộc trò chuyện đã bị xóa chỉ còn sót lại tin nhắn đó do chưa kịp xóa. Em nhớ dạo này anh ấy hay về trễ với lý do họp đột xuất hay có việc phát sinh nhưng khi về lại cười tủm tỉm nhắn tin liên tục rồi giấu điện thoại khi em vào phòng.
Em đau nhưng em không biết phải làm gì. Em đang giằng xé giữa hai lựa chọn. Một là kiểm tra điện thoại của chồng để biết rõ sự thật. Hai là tin tưởng buông tay và cho rằng mình đang quá nhạy cảm.
Có người nói em nên xem điện thoại để chồng biết mà sợ biết mà giữ mình rằng đó không phải là kiểm soát mà là tạo rào cản. Nhưng em không muốn sống trong một mối quan hệ mà phải dùng cách đó để giữ chồng. Em muốn anh ấy ở lại vì anh ấy muốn chứ không phải vì sợ. Em không muốn mình trở thành người vợ suốt ngày rình mò dò xét mất hình ảnh bản thân trong mắt chồng và cả chính mình.
Nhưng nếu em không làm gì em lại sợ mình ng:u ngốc. Sợ mình đang tự lừa mình để rồi một ngày tỉnh dậy mọi thứ tan vỡ con em mất cha còn em thì không còn gì. Em đã thử nói chuyện nhẹ nhàng rằng dạo này anh hay về trễ em lo thì anh cười nói vợ nghi ngờ chồng à anh suốt ngày với đống giấy tờ có gì đâu. Nhưng ánh mắt anh ấy không còn nhìn em như trước nữa.
Em biết có thể em đang quá nhạy cảm. Có thể tin nhắn đó chỉ là đùa cợt và anh ấy vẫn chung thủy. Nhưng em cũng biết những đổ vỡ lớn nào cũng bắt đầu từ những im lặng nhỏ. Nên em viết cho anh vì anh từng viết rằng tình yêu không cần hoàn hảo nhưng cần sự minh bạch.
Anh ơi em phải làm sao. Có nên xem điện thoại chồng một lần để biết sự thật dù có thể nó sẽ giế:t chết em. Hay nên tin tưởng đến cùng để giữ phẩm giá dù có thể em đang tự đào hố cho mình. Em không muốn trở thành người vợ soi mói nhưng cũng không muốn làm người vợ bị phản bội trong im lặng.
Em cần ai bảo em phải làm gì. Em cần ai đó nói rằng em không điên em không nhỏ nhen em chỉ đang yêu quá nhiều và sợ mất quá lớn. Làm sao để giữ chồng mà không mất mình. Làm sao để biết sự thật mà không phải rình mò. Làm sao để một người phụ nữ 34 tuổi có con có gia đình không phải lựa giữa tự trọng và an toàn.
Anh và những người đã từng đau từng nghi ngờ từng đứng giữa ranh giới tin và không tin có thể giúp em được không.
[HỘP ĐEN – Nơi bạn được trút bỏ]