×
×

“Nhà cửa là để giữ gia đình, không phải để chia đôi. Con phải nhớ điều đó.”

Tôi tên là Hưng, ba mươi ba tuổi, làm kỹ sư xây dựng. Sau hai năm cưới vợ, tôi mới đủ tiền mua một căn hộ nhỏ ở ngoại ô — ba tỷ, nhưng với tôi, đó là cả một giấc mơ.

Hai năm qua, tôi làm việc ngày đêm, tăng ca, đi công trình xa nhà hàng tháng trời. Một phần tiền tôi dành dụm, một phần bố mẹ tôi — ông bà nội — thương con, bán đi mảnh vườn nhỏ dưới quê để phụ tôi thêm tám trăm triệu. Tôi vẫn nhớ buổi chiều ấy, bố tôi vừa ký giấy bán đất vừa nói:

“Nhà cửa là để giữ gia đình, không phải để chia đôi. Con phải nhớ điều đó.”

Tôi gật đầu, nhưng có lẽ tôi chỉ nhớ vế đầu tiên.


Khi căn hộ được bàn giao, tôi hồ hởi nói với vợ — Linh — rằng sẽ làm thủ tục sang tên. Nhưng trong lòng tôi có chút đắn đo. Tôi đã nghe quá nhiều chuyện đàn ông bị “tay trắng” sau ly hôn, trong khi họ là người kiếm ra tiền. Vợ chồng tôi đôi khi vẫn cãi nhau vì những chuyện nhỏ — chuyện tiền, chuyện con, chuyện mẹ chồng. Và tôi bắt đầu sợ.

Thế là, trước khi làm sổ đỏ, tôi đưa cho Linh một tờ giấy, trên đó ghi:

“Tôi, Nguyễn Thị Linh, xác nhận căn nhà tại địa chỉ X là tài sản riêng của chồng tôi, Nguyễn Văn Hưng, tôi không có quyền tranh chấp nếu có mâu thuẫn về sau.”

Khi đọc xong, Linh im lặng rất lâu.

Cô ấy không khóc, chỉ đặt tờ giấy xuống bàn, nhìn tôi bằng ánh mắt buồn như thể tôi vừa nói một điều gì xúc phạm.

“Anh nghĩ em đến với anh vì nhà sao?” – cô hỏi nhỏ.
“Không phải thế. Anh chỉ muốn phòng xa thôi.”
“Phòng xa… khỏi chính vợ mình à?”

Câu nói đó khiến tim tôi nhói, nhưng tôi vẫn gượng gạo:

“Anh chỉ cần em ký thôi, cho anh yên tâm. Anh hứa cả đời này vẫn lo cho em với con đầy đủ.”

Linh cười, nụ cười chẳng còn ấm.

“Anh nói vậy thì thôi, coi như căn nhà này chỉ của anh. Nhưng nhớ nhé, nếu nó chỉ là của anh, thì người giữ ấm cho nó cũng chỉ còn anh thôi.”

Cô quay người bước vào phòng, đóng cửa. Từ hôm đó, tôi biết có gì đó đã gãy — âm thầm nhưng thật sâu.


Những tháng sau đó, Linh vẫn nấu ăn, chăm con, vẫn dịu dàng với bố mẹ tôi mỗi lần họ lên thăm, nhưng giữa hai vợ chồng, không còn những buổi tối nói chuyện, những cái ôm sau giờ làm, hay những tiếng cười vô tư. Căn nhà mới, sạch sẽ và sáng bóng, bỗng trở nên lạnh như phòng trọ.

Tôi an ủi bản thân rằng thời gian sẽ làm cô ấy nguôi ngoai, nhưng không ngờ ngược lại — nó khiến khoảng cách lớn hơn.

Một hôm, tôi đi công trình về sớm. Trong phòng khách, Linh đang chỉ cho con trai — thằng Bin hai tuổi — vẽ một ngôi nhà. Cô nói:

“Đây là nhà của mẹ và Bin nhé.”
Thằng bé hỏi:
“Thế của ba đâu mẹ?”
Linh mỉm cười:
“Ba ở nhà của ba, còn mẹ ở nhà của mẹ và Bin.”

Tôi đứng ngoài cửa, không biết bước vào thế nào.


Một tháng sau, Linh dọn đồ về nhà mẹ đẻ. Không có cãi vã, không nước mắt. Cô chỉ để lại mảnh giấy:

“Em không cần phần nhà nào. Em chỉ cần được sống nơi em cảm thấy là ‘nhà’.”

Tôi đọc đi đọc lại đến mười lần. Lần đầu tiên, tôi thấy tờ giấy không phải là bảo đảm, mà là vách ngăn.


Hai năm sau, tôi vẫn sống trong căn hộ ấy, một mình. Nhà lúc nào cũng sạch — vì chẳng ai làm bừa. Nhưng mỗi bữa ăn chỉ có tiếng dao chạm vào đĩa. Tôi từng nghĩ mình giỏi tính toán, nhưng hóa ra, tôi thua khi đem tình cảm ra so đo bằng tài sản.

Một tối, Bin đến chơi cùng Linh. Thằng bé đã bốn tuổi, lanh lợi và nói nhiều. Nó chạy khắp nhà, rồi ngồi xuống cạnh tôi, chỉ lên khung ảnh cưới treo trên tường.

“Ba ơi, sao ảnh này vẫn ở đây? Mẹ bảo ba không cần mẹ nữa.”
Tôi nghẹn lời, chỉ xoa đầu con:
“Ba luôn cần cả hai mẹ con mà.”
“Thế sao mẹ bảo nhà này không có tên mẹ?”

Tôi im lặng. Bin chợt cười:

“Không sao, sau này con lớn, con mua nhà cho cả ba mẹ ở chung nha!”

Câu nói trẻ con ấy như một nhát dao nhỏ cắt vào lòng tôi.


Đêm hôm đó, tôi ngồi nhìn bản sổ đỏ trên bàn — chỉ có đúng tên mình. Chỉ một cái tên, nhưng đổi lại là cả sự cô đơn. Tôi nghĩ về những lần Linh thức đêm ru con, những buổi sáng dậy sớm nấu cơm cho tôi mang đi làm, những trận ốm của tôi mà cô vẫn ở bên chăm sóc. Tất cả những điều đó, tôi lại xem là “không có giá trị pháp lý”.

Tôi bật cười cay đắng. Rồi tôi gấp sổ đỏ lại, bỏ vào cặp.


Một tuần sau, tôi đến nhà mẹ vợ. Linh nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi đưa cho cô một phong bì, bên trong là giấy sang tênđơn bổ sung đồng sở hữu căn hộ.

“Anh muốn nhà này có hai người. Anh với em.”

Cô sững sờ, mắt đỏ hoe:

“Sao giờ anh lại làm vậy?”
“Vì anh nhận ra, thứ anh sợ mất không phải là căn nhà, mà là em.”

Linh im lặng rất lâu. Cuối cùng cô nói:

“Anh biết không, ngày anh đưa em tờ giấy xác nhận kia, em thấy mình như người ngoài trong chính cuộc đời anh. Nhà không chỉ là nơi trú ngụ, nó là nơi để yêu thương. Không có tình, nó chỉ là bốn bức tường thôi.”

Tôi cúi đầu:

“Anh hiểu rồi. Cho anh một cơ hội để bắt đầu lại. Để căn nhà đó có hơi thở của em và tiếng cười của con.”

Cô khẽ gật đầu. Nước mắt rơi nhưng là nước mắt nhẹ nhõm.


Một năm sau, căn nhà nhỏ lại đầy tiếng cười. Trên sổ đỏ giờ có hai cái tên, nhưng quan trọng hơn là trong lòng chúng tôi cũng có nhau.

Thỉnh thoảng, bố tôi lên chơi, nhìn chúng tôi vui vẻ, ông cười:

“Thấy chưa, nhà là để giữ gia đình, chứ không phải để chia đôi.”

Lần này, tôi đáp:

“Con nhớ rồi, bố ạ.”


Kết thúc:
Có những người đàn ông dành cả đời để xây nhà, nhưng quên mất rằng nhà không được xây bằng gạch và tiền, mà bằng tin tưởng và yêu thương.
Căn nhà của tôi bây giờ vẫn ba tỷ như ngày nào, nhưng giá trị của nó — chính là nụ cười của vợ con tôi mỗi sáng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News