Dưới ánh nắng mai dịu dàng của vùng núi Tây Bắc, bản Làng Mây chìm trong không khí rộn ràng chuẩn bị đám cưới. Hương, cô gái 25 tuổi, sinh ra trong gia đình nông dân giản dị, không phải là mỹ nhân khuynh đảo – làn da ngăm đen từ những ngày lội ruộng, nụ cười chân chất với đôi mắt sáng long lanh. Học hết cấp ba, Hương ở nhà giúp mẹ bán hàng rong và chăm sóc vườn rau. Gia đình cô bình thường như bao hộ khác: vài thửa đất đồi, đàn lợn rừng, và những bữa cơm đạm bạc với măng rừng. Thế mà, Hương sắp lấy chồng – một chàng trai tên Việt, 27 tuổi, con trai giám đốc một công ty bất động sản lớn ở tỉnh lỵ, sống trong căn hộ cao cấp với xe hơi sang trọng và mối quan hệ rộng rãi trong giới kinh doanh.
Tin đồn lan truyền khắp bản như gió thoảng qua rừng. “Con Hương bỏ bùa thằng Việt rồi!” – hàng xóm xì xào. Làm sao một cô gái quê mùa như Hương lại “bắt” được chàng trai thành đạt, tốt nghiệp đại học danh tiếng, từng du học ngắn hạn ở Singapore? Việt đáng lẽ phải lấy con gái nhà giàu hoặc tiểu thư thành phố. Thế mà anh say mê Hương, thường xuyên lái xe địa hình về bản, ngồi bên suối nói chuyện hàng giờ. Dân bản lắc đầu: “Chắc nó dùng bùa yêu dân tộc, mê hoặc thằng bé. Nhà nó nghèo kiết xác, lấy gì mà giữ chân?” Có người còn kể, họ thấy Hương lén sắc thuốc lá rừng, chắc để bỏ vào nước uống của Việt. Tin đồn càng lúc càng ác ý, đến mức cha mẹ Hương phải tránh mặt bà con, chỉ tập trung chuẩn bị đám cưới đơn sơ theo phong tục.
Việt không màng đến lời dị nghị. Anh gặp Hương lần đầu cách đây một năm, khi về bản khảo sát dự án resort sinh thái do công ty anh đầu tư. Hương lúc đó đang dẫn đoàn dân bản phản đối dự án, vì lo sợ phá rừng và ô nhiễm suối. Họ tranh luận gay gắt, rồi dần dần Việt nhận ra ở Hương một sự kiên cường, một tình yêu quê hương chân thành giữa chốn kinh doanh đầy toan tính. Anh theo đuổi cô, không phải bằng quà cáp xa xỉ mà bằng những hành động thực tế: hỗ trợ làng xây cầu treo, tặng sách giáo khoa cho trẻ em. Hương ban đầu từ chối, nhưng dần bị cuốn hút bởi sự thay đổi của Việt – anh thú nhận từng tham lam với dự án, nhưng gặp cô khiến anh suy nghĩ lại. Họ yêu nhau thầm lặng, qua những tin nhắn và chuyến Việt về bản. Khi Việt cầu hôn, Hương đồng ý, dù biết sẽ đối mặt với bao áp lực từ hai bên.
Ngày cưới diễn ra theo lối truyền thống, nhưng nhà trai vẫn làm lớn: đoàn xe hơi dài dằng dặc, sính lễ gồm tiền mặt, vòng vàng và cả thiết bị nông nghiệp hiện đại. Dân bản tụ tập đông đúc, phần tò mò, phần nghi ngờ. Không khí căng thẳng, tiếng xì xào không dứt: “Nhìn thằng Việt mặt mày đờ đẫn, chắc bị bùa nặng lắm.” Cha mẹ Việt, ông bà giám đốc, ngồi nghiêm trang, nhưng ánh mắt ông giám đốc thoáng vẻ lo lắng, như đang giấu diếm điều gì.
Chỉ vài phút trước giờ rước dâu, khi mọi người đang tất bật, một bà cụ lạ mặt, áo chàm cũ kỹ, che khăn kín mít, lén lút tiếp cận mẹ Hương ở góc sân. Bà dúi vào tay mẹ Hương một chiếc túi vải nhỏ, thì thầm: “Giữ lấy, cho con gái bà.” Mẹ Hương giật mình, mở ra xem: Bên trong là một chiếc bùa hôn nhân cổ xưa – một miếng vải đỏ thêu chỉ vàng, cuốn quanh vài lá cây khô và một viên đá lạ lẫm. Bà hoảng hốt, hét lên: “Trời ơi, bùa ngải! Ai đó muốn yểm hại đám cưới!” Cả sân náo loạn. Dân bản chen chúc, cha Hương chạy đến, mặt tái mét. Nhà trai cũng xôn xao, ông giám đốc đứng phắt dậy, mặt biến sắc. Tiếng la ó vang lên: “Chắc kẻ thù của nhà trai làm, hoặc ai ghen tị muốn phá!” Mọi người tưởng đám cưới tan vỡ, Hương khóc nức nở trong nhà sàn, Việt lao đến an ủi nhưng bị đẩy ra. Cao trào bùng nổ: Ông trưởng bản yêu cầu mở bùa ngay giữa sân để “giải trừ”, dưới ánh mắt hàng trăm người.
Khi miếng vải đỏ được mở ra hoàn toàn, không phải lời nguyền rủa hay chất độc như mọi người sợ hãi. Bên trong cuốn một bức thư tay cũ kỹ, chữ viết run run, kèm theo một tấm ảnh ố vàng và một chiếc vòng tay bạc mòn vẹt. Ông trưởng bản đọc to bức thư, giọng ban đầu run rẩy, rồi dần chuyển sang kinh ngạc. Bức thư từ bà cụ – bà Lành, một người già sống ẩn dật ở đầu bản, từng nhận ơn lớn từ nhà Hương cách đây 20 năm. Khi ấy, con trai bà bị tai nạn lao động ở mỏ than gần bản, thương nặng, nhà nghèo không có tiền chữa trị. Cha Hương, lúc đó là một thầy lang dân gian kiêm nông dân, đã lén dùng tiền tiết kiệm của gia đình để đưa con trai bà xuống bệnh viện tỉnh, thậm chí bán ruộng để chi trả. Con trai bà sống sót, rời bản lên thành phố lập nghiệp, đổi tên, trở thành… ông giám đốc – cha Việt ngày nay. Bà Lành từng nhận ơn mà không thể báo đáp, nay muốn “phù hộ” đám cưới bằng chiếc bùa gia truyền – thực ra là vật tượng trưng cho hôn nhân bền vững trong dân tộc bà.
Nhưng twist thực sự khiến cả sân chết lặng: Bà Lành tiết lộ bà đã nghe lén cuộc nói chuyện của nhà trai – họ đang che giấu “chuyện lớn”: Công ty của ông giám đốc sắp phá sản do đầu tư sai lầm vào dự án resort, nợ nần chồng chất, có thể mất hết tài sản. Ông giám đốc giấu con trai và nhà gái vì sợ Hương từ chối, và định dùng đám cưới để “cứu vãn” bằng cách vay mượn từ mối quan hệ. Nhưng bà Lành, với lòng biết ơn xưa, muốn Hương biết sự thật để quyết định, không phải sống trong dối trá. Chiếc bùa không phải yểm hại, mà chứa bằng chứng: Tấm ảnh là ông giám đốc trẻ tuổi bên cha Hương, và chiếc vòng là vật bà tặng cha Hương làm kỷ niệm ơn nghĩa. Việt sững sờ, quay sang cha: “Sao cha giấu con?” Ông giám đốc quỳ xuống, nước mắt lăn dài, thú nhận tất cả – ông từng là con trai bản làng, xấu hổ gốc gác nên che giấu, và nay phá sản thật, nhưng tình yêu của Việt dành cho Hương là chân thành.
Cả bản im phăng phắc, rồi bùng nổ tiếng vỗ tay và tiếng khóc. Dân bản nhận ra, “bùa yêu” hóa ra là ơn nghĩa xưa cũ, và bí mật của nhà trai không phải âm mưu hại người, mà là nỗi sợ hãi của một người cha từng xuất thân nghèo khó. Hương lau nước mắt, ôm Việt: “Em biết rồi, nhưng em vẫn lấy anh, vì tình yêu chứ không phải tiền bạc.” Bà Lành bước ra từ đám đông, ôm mẹ Hương, thì thầm: “Ơn xưa, nay trả.” Đám cưới tiếp tục, nhưng giờ đây mạnh mẽ hơn, xóa tan mọi dị nghị. Bản Làng Mây từ nay có thêm câu chuyện về ơn nghĩa và sự thật, nơi chiếc bùa không phải phép màu mê hoặc, mà là chìa khóa mở ra trái tim con người.