×
×

Nữ tỷ phú muốn lấy anh xe ôm ngh//èo nhưng bị bố mẹ phản đối kị/ch li/ệt, cho đến khi anh nấu một món ăn đơn giản, cả 2 thay đổi quyết định ngay lập tức

Nữ tỷ phú muốn lấy anh xe ôm ngh//èo nhưng bị bố mẹ phản đối kị/ch li/ệt, cho đến khi anh nấu một món ăn đơn giản, cả 2 thay đổi quyết định ngay lập tức

Ngay từ khoảnh khắc Thu An nắm tay Hoàng bước vào phòng khách, bầu không khí đã đông cứng lại.

Không cần ai nói, Hoàng cũng cảm nhận được điều đó.

Ánh mắt của bố mẹ cô — những con người đã quen đứng trên đỉnh cao quyền lực — nhìn anh như nhìn một sai lầm. Không phải thù ghét. Mà là khinh thường lạnh lùng, kiểu khinh thường khiến người ta thấy mình bé nhỏ đến mức không đáng tồn tại.

Hoàng cúi đầu, đôi dép nhựa sờn mòn đặt trên nền đá bóng loáng.

Thu An siết tay anh thật chặt.

“Con muốn kết hôn với anh ấy.”

Câu nói vừa dứt, mẹ cô bật cười. Không lớn, nhưng sắc như dao.

“Con nói lại xem?”

“Con yêu anh Hoàng. Và con muốn lấy anh.”

Một giây. Hai giây.

Rồi tiếng bố cô vang lên, chậm rãi nhưng nặng như búa nện:

“Con biết nó là ai không?”

“Con biết.”

“Một anh xe ôm. Không học vấn. Không tiền bạc. Không gia thế.”

Ông nhìn thẳng vào Hoàng.

“Cậu có gì?”

Hoàng ngẩng đầu lên. Giọng anh bình tĩnh đến lạ.

“Cháu không có gì cả.”

Cả căn phòng sững lại.

Mẹ Thu An nhếch môi:

“Thật thà đến ngu xuẩn.”

Thu An đứng bật dậy:

“Nhưng anh ấy có trái tim.”

“Trái tim không nuôi nổi hôn nhân!” — bố cô đập tay xuống bàn — “Con có biết ngoài kia người ta đang chờ con là ai không?”

Hoàng lặng lẽ buông tay Thu An.

“Cháu xin phép… ra ngoài.”

Thu An quay lại:

“Hoàng—”

Anh lắc đầu, mỉm cười rất nhẹ.

“Anh không sao.”

Nhưng khi cánh cửa đóng lại, Thu An nghe thấy tiếng bước chân anh chao đi một nhịp.

Đêm đó, Hoàng không ngủ.

Anh ngồi trên chiếc xe cũ, nhìn mưa rơi xuống tay lái han gỉ. Trong đầu anh hiện lên một câu hỏi duy nhất:

Mình có đang kéo cô ấy xuống không?

Sáng hôm sau, bố mẹ Thu An gọi anh quay lại.

Không phải xin lỗi.

Mà là thử thách.

“Ở lại đây một ngày.”
“Tự tay nấu một bữa ăn.”
“Nếu sau bữa ăn đó, chúng tôi vẫn phản đối — cậu phải rời khỏi cuộc đời con gái tôi.”

Thu An phản đối kịch liệt.

Hoàng gật đầu.

“Cháu đồng ý.”

Không ai biết, trong khoảnh khắc ấy, bàn tay anh siết chặt đến mức bật máu.

Căn bếp rộng đến mức Hoàng thấy mình như kẻ lạc loài.

Những chiếc nồi đắt tiền sáng loáng, dao kéo bày ngay ngắn như phòng phẫu thuật.

Người giúp việc hỏi:

“Cậu muốn nấu món gì?”

Hoàng im lặng rất lâu.

Rồi nói khẽ:

“Cho tôi… ít gạo cũ, vài quả trứng, rau xanh và một miếng thịt ba chỉ.”

Người giúp việc sững người.

“Chỉ thế thôi sao?”

Hoàng gật đầu.

Khi Hoàng bắt đầu nấu, Thu An đứng nép ngoài cửa.

Cô thấy vai anh run lên.

Không phải vì sợ.

Mà vì ký ức.

Hoàng rửa gạo rất lâu, từng hạt một.
Anh đập trứng nhẹ như sợ làm đau.
Khi nêm nếm, anh nhắm mắt lại.

Trong đầu anh, không phải căn bếp sang trọng này.

Mà là một căn nhà lụp xụp năm xưa.

Một người phụ nữ gầy gò, ho liên tục, vẫn mỉm cười bên bếp lửa.

“Ăn đi con… Mai mẹ không chắc còn nấu được nữa…”

Hoàng nuốt nước mắt.

Bữa ăn được dọn lên.

Cơm trắng.
Trứng chiên.
Canh rau.
Thịt kho nhạt.

Mẹ Thu An nhìn mâm cơm, cười nhạt:

“Cậu coi đây là trò đùa sao?”

Hoàng cúi đầu:

“Không. Đây là thứ quý giá nhất cháu có.”

Bố Thu An cầm đũa, gắp một miếng thịt.

ông sững người.

Không phải vì ngon.

Mà vì… quen.

Rất quen.

Ông ăn thêm một miếng nữa. Rồi một miếng trứng.

Tay ông bắt đầu run.

Mẹ Thu An thấy lạ, múc thìa canh.

Vừa chạm môi, bà bật đứng dậy.

“Không thể nào…”

Thu An hoảng hốt:

“Mẹ sao vậy?”

Mẹ cô nhìn Hoàng chằm chằm, giọng run rẩy:

“Cậu học nấu món này… từ ai?”

Hoàng ngẩng đầu.

“Mẹ cháu.”

Không khí đông cứng.

Bố Thu An đặt mạnh bát xuống bàn.

“Bà ấy… có hay ho không? Có bị bệnh phổi? Có hay ho ra máu?”

Hoàng chết lặng.

“Sao… bác biết?”

Câu hỏi ấy như một nhát dao rạch toang quá khứ.

Mẹ Thu An bật khóc nức nở.

Bà quay sang chồng:

“Là con của chị Lan… đúng không?”

Hoàng đứng bật dậy.

“Bác… bác biết mẹ cháu?”

Bố Thu An nhắm mắt lại.

Hai mươi năm trước, khi ông còn là một kẻ nghèo khó, một người phụ nữ tên Lan đã bán căn nhà duy nhất của mình, đưa tiền cho ông vay để làm ăn.

Không giấy tờ.
Không điều kiện.

Chỉ nói một câu:

“Anh sống tử tế là được.”

Sau này, khi ông quay lại tìm, bà đã mất.

Còn đứa con trai… bặt vô âm tín.

Bát cơm trên bàn rơi vỡ.

Thu An sững sờ nhìn Hoàng.

“Anh… là…”

Hoàng bật cười. Cười mà nước mắt trào ra.

“Hóa ra… cháu vẫn luôn ở dưới chân người đã nợ mẹ cháu cả một đời.”

Bố Thu An quỳ xuống.

Lần đầu tiên trong đời, một người đàn ông quyền lực quỳ trước anh xe ôm nghèo.

“Bác xin lỗi… Vì đã khinh thường con.”

Hoàng đỡ ông dậy.

“Không cần xin lỗi đâu bác.”
“Mẹ cháu từng nói… chỉ cần người ta còn biết cúi đầu, thì vẫn còn là người tốt.”

Thu An ôm chầm lấy Hoàng, khóc nấc.

Căn bếp im lặng.

Nhưng từ bữa cơm giản dị ấy, mọi định kiến sụp đổ.

Không phải vì thân phận.
Không vì tiền bạc.
Mà vì một món ăn nấu bằng ký ức, tình người và lòng biết ơn.

Và lần đầu tiên, bố mẹ Thu An hiểu:

👉 Người đàn ông giàu nhất… không phải người có nhiều tiền nhất.
Mà là người không quên mình đến từ đâu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News