×
×

Sinh nhật tròn 18 tuổi, bố dượng bất ngờ gọi tôi vào phòng ng:ủ, đưa ra đề nghị khiến cả đời này tôi nhớ mãi

Ánh nến lung linh trên chiếc bánh kem, tiếng cười vang vọng trong căn phòng khách ấm cúng. Hôm nay là sinh nhật tôi, tròn mười tám tuổi – cột mốc đánh dấu sự trưởng thành mà mọi cô gái đều mong chờ. Mẹ ôm tôi chặt, thì thầm những lời chúc phúc. Nhưng bố dượng, ông ngồi lặng lẽ ở góc phòng, đôi mắt sâu hun hút như đang che giấu điều gì đó. Tôi cảm nhận được không khí lạ lùng, như một cơn gió lạnh len qua khe cửa sổ, khiến da gà nổi lên. Ông chưa bao giờ thân thiết với tôi lắm, chỉ là sự lịch sự cần thiết kể từ khi ông bước vào cuộc đời mẹ con tôi cách đây mười năm. Sinh nhật năm nay, mọi thứ dường như bình thường, nhưng sao lòng tôi lại bất an đến thế?

Buổi tiệc kết thúc muộn, khách khứa ra về hết. Tôi mệt mỏi lên phòng, cởi bỏ chiếc váy mới, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Bỗng, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Là bố dượng. “Lan ơi, vào phòng bố một chút. Bố có chuyện quan trọng.” Giọng ông trầm thấp, không cho phép từ chối. Tim tôi đập thình thịch. Phòng ngủ của ông và mẹ ở tầng dưới, nơi tôi hiếm khi bước chân vào. Tại sao lại gọi tôi lúc này? Sinh nhật đã qua nửa đêm, mẹ chắc đang ngủ say sau ly rượu vang. Tôi khoác áo choàng, bước theo ông, chân nặng trịch như đeo chì.

Phòng ngủ tối om, chỉ le lói ánh đèn bàn. Bố dượng đóng cửa lại, khóa chốt. Tôi đứng sững, cổ họng khô khốc. Ông ngồi xuống giường, ra hiệu cho tôi ngồi cạnh. “Hôm nay con tròn mười tám, bố có một việc nhờ con. Việc này… sẽ thay đổi cuộc đời con mãi mãi.”

Lời ông như dao cắt, khiến tôi lạnh người. Ông lấy từ ngăn tủ một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, mở ra. Bên trong là một bức thư đã ngả vàng, nét chữ run run. Tôi hoảng hốt, lùi lại: “Bố… bố định làm gì?” Ông mỉm cười buồn bã: “Không phải như con nghĩ. Bố nhờ con… đọc bức thư này.”

Tôi chết lặng. Đọc bức thư? Sinh nhật mười tám tuổi, và ông nhờ tôi đọc một bức thư cũ kỹ? Nước mắt tôi trào ra, lẫn lộn sợ hãi và bàng hoàng. Ông kể, giọng run run. Ông bị ung thư giai đoạn cuối, chỉ còn sống vài tháng. Mẹ không biết, ông giấu để bà không đau khổ. “Bố không muốn chết trong bệnh viện, đau đớn kéo dài. Con là người duy nhất bố tin tưởng. Hãy đọc bức thư này, nó chứa lời trăn trối của bố.” Tôi khóc nức nở, ôm ông. Sao lại là tôi? Sao không phải ai khác? Ông vuốt tóc tôi: “Vì con mạnh mẽ, và vì… bố có bí mật cần trao cho con trước khi đi.”

Bất ngờ đầu tiên ập đến. Tôi cầm bức thư, tay run run mở ra. Chữ viết tay, nét quen thuộc: “Con gái yêu quý, con không phải con gái mẹ ruột. Mẹ con là người yêu cũ của bố, nhưng bà ấy bỏ bố khi mang thai con. Bố tìm được con mười năm trước, thuyết phục mẹ con cưới bố để gần gũi con. Bố là bố ruột của con, Lan ạ.” Tim tôi như ngừng đập. Bố dượng… là bố ruột? Những năm tháng xa cách, sự lạnh lùng của ông, tất cả chỉ để che giấu sự thật này? Tôi ôm ông chặt hơn, nước mắt hòa lẫn niềm vui và đau đớn. Nhưng sao ông lại chọn lúc này để tiết lộ qua bức thư?

Ông tiếp tục, giọng yếu ớt: “Còn một việc nữa. Trong két sắt nhà ta, có tài sản lớn – cổ phiếu, vàng bạc – tất cả là của con. Mật mã là ngày sinh của con. Nhưng con phải hứa, sau khi bố đi, con sẽ chăm sóc mẹ, và… đừng để ai biết về bức thư này.” Tôi gật đầu, lòng rối bời. Sinh nhật này, thay vì quà tặng, tôi nhận được sự thật phũ phàng và gánh nặng khủng khiếp. Tôi rời phòng ông, tay cầm bức thư, đầu óc quay cuồng. Đêm ấy, tôi không ngủ, nằm nghĩ về cuộc đời mình – từ cô gái vô tư đến người nắm giữ bí mật chết người.

Những ngày sau, mọi thứ thay đổi chóng mặt. Tôi giấu mẹ, quan sát ông hàng ngày. Ông yếu đi trông thấy, nhưng vẫn cố cười. Tôi quyết định không giữ im lặng. Tôi sẽ thuyết phục ông chữa trị, dù muộn màng. Nhưng bất ngờ thứ hai đến vào một buổi chiều mưa. Mẹ gọi tôi xuống bếp, mặt bà tái mét: “Con ơi, bố con… ông ấy biết hết rồi.” Biết gì? Bà kể, bà đã nghe lén cuộc trò chuyện đêm sinh nhật. Bà biết ông là bố ruột tôi, biết về bệnh tật, và về… bức thư. Bà khóc: “Mẹ yêu ông ấy, nhưng mẹ không thể để con mang gánh nặng một mình. Chúng ta sẽ cùng ông chiến đấu.”

Chúng tôi đối mặt ông. Ông sốc, nhưng rồi mỉm cười: “Các con đã biết rồi sao? Tốt thôi.” Nhưng rồi, twist lớn hơn: Ông thú nhận, bệnh ung thư là giả. Ông chỉ bị bệnh nhẹ, nhưng dùng nó để thử thách tôi. “Bố muốn xem con có đủ mạnh mẽ để nhận di sản không. Bức thư kia là thật về phần bố ruột, nhưng bệnh tật chỉ để dọa con. Bố xin lỗi, nhưng bố cần chắc chắn con xứng đáng.” Tôi giận dữ, hét lên: “Sao bố lại đùa giỡn với con thế? Sinh nhật con thành trò đùa à?” Ông ôm tôi: “Không phải đùa. Bố muốn con hiểu giá trị cuộc sống, và tình yêu gia đình.”

Cảm xúc dâng trào, tôi tha thứ cho ông. Gia đình chúng tôi gắn bó hơn bao giờ hết. Tôi mở két sắt, tìm thấy không chỉ tài sản, mà còn những bức thư tay khác của ông, kể về hành trình tìm con gái ruột. Cuộc đời tôi thay đổi, từ cô gái bình thường thành người thừa kế, với tình yêu thương sâu sắc.

Nhưng kết thúc bất ngờ nhất đến vào một năm sau. Ông thực sự qua đời vì tai nạn xe, không phải bệnh tật. Trước khi đi, ông để lại di chúc: “Lan, việc bố nhờ con năm ấy không phải chỉ đọc thư, mà là sống thay bố – mạnh mẽ và yêu thương.” Tôi khóc bên mộ ông, nhận ra sinh nhật mười tám tuổi ấy là món quà lớn nhất: bài học về sự thật, lòng tin, và những bất ngờ của cuộc đời. Từ đó, tôi sống khác, không quên lời ông, và bức thư kia trở thành kỷ vật vĩnh cửu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News