×
×

Làng Đồi Cốc nằm lọt thỏm giữa những ngọn đồi thông ngàn, nơi sương mù buổi sớm che kín như một lớp áo choàng trắng. hôm ấy, cả làng về nhà ông Tuấn để tặng ta;/ng bà Hoa – người phụ nữ hiền lành, từng là cô giáo làng thông suốt ba năm năm…

Làng Đồi Cốc nằm lọt thỏm giữa những ngọn đồi thông ngàn, nơi sương mù buổi sớm che kín như một lớp áo choàng trắng. hôm ấy, cả làng về nhà ông Tuấn để tặng tang bà Hoa – người phụ nữ hiền lành, từng là cô giáo làng thông suốt ba năm năm. Bà mất đột ngột trong một đêm mưa, không đau, không trăng trối, chỉ để lại một lá thư gấp tư đặt trên gối: “Đừng mở sản quan tài trước khi chôn.”

Ai không hiểu vì sao. Người ta đồng bà Hoa có linh tính, từng nói trước ngày bà nội mất, từng báo mộng cho ông hàng xóm về vụ tai nạn xe. Lá thư ấy làm cả nhà ông Tuấn – con trai duy nhất của bà – bất an, nhưng họ vẫn gửi theo. Quan tài được đóng kín, đặt giữa nhà, hương khói nghi ngút. Đám tang diễn ra tĩnh lặng, không ồn ào kêu to, chỉ có tiếng kinh cầu đều của thầy.

Đêm trước ngày hạ huyệt, ông Tuấn không ngủ. Ông ngồi bên quan tài mẹ, tay vuốt ve lớp sơn gỗ sơn, lòng đầy nghi hoặc. Bà Hoa chưa bao giờ giấu ông điều gì, vậy lá thư này có nghĩa là gì? Ông nhớ lại những ngày cuối đời, bà hay nhìn ra khoảng sân trống, lam thiên: “ Nó sắp về rồi… đừng để nó cô đơn.” Ông Tuấn mẹ nghĩ nhớ cha – người mất tích từ năm ông mười tuổi, trong một chuyến đi rừng không trở về. Có lẽ bà muốn được chôn cùng ông nội, dù không thể tìm thấy điều này.

Sáng hôm sau, chuyến bay kéo dài từ nhà ra nghĩa trang đồi. Quan tài được vang trên vai sáu người thanh niên khỏe mạnh, tiếng kèn đám mây vang vọng giữa rừng thông. Khi đến huyệt, thầy cúng đọc kinh xong, dây hạ quan tài xuống. Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, cuốn theo lá vàng rơi rụng. Người ta bảo đó là thông báo.

Trước khi trang bị đất đai, ông Tuấn quỳ xuống, đặt tay lên Sản quan tài. “Mẹ ơi, con xin phép…” Ông thì thầm, rồi ra hiệu cho máy mở Sản. Tiếng gõ nhẹ nhàng, từng chút một đã được rút ra. Đám đông im lìm, chỉ còn lại tiếng lá thông xào xạc.

Cap quan tài đã được nâng lên.

Bà Lan – em gái ông Tuấn – hét lên đầu tiên. Tiếng hét vỡ òa, rồi bà ngã ngửa, bất tỉnh. Ông Tuấn lao tới, mắt mở to kinh hoàng: bên trong quan tài, ngoài thi thể bà Hoa nằm ngay ngắn trong bộ áo dài tím, còn một người đàn ông lạ mặt nằm nghiêng, tay ôm lấy vai bà như đang ngủ. Người đàn ông ấy gầy gò, tóc bạc trắng, đối diện hác nhưng không hề phân hủy, như vừa mới chết.

Đám đông đông bạo loạn. Có người bỏ chạy, có người quỳ xuống lạ. Tiếng hét, tiếng hét, tiếng kinh cầu hòa hòa. Ông Tuấn run run, đưa tay thu thập người lạ – lạnh ngắt, nhưng không có dấu hiệu tử thi lâu ngày. Lạ lùng hơn, trên người đàn ông ông là một vòng cổ bạc, giải hai chữ: “Minh – Hoa.”

Ông Tuấn nhận ra ngay. Đó là chiếc vòng ông nội đeo ngày xưa, trước khi mất tích.

Cảnh báo được gọi đến. Tài liệu được cung cấp về bệnh viện bệnh viện. Bác sĩ pháp y – ông Hùng, người từng học trò của bà Hoa – đích thân khám phá. Kết quả gây ra sự chết lặng: thi thể bà Hoa chết suy vì tim, thời gian khoảng 12 tiếng trước khi phát hiện. Nhưng người đàn ông lạ mặt… không có dấu tử vong. Tim không đập, thở không thở, nhưng tế bào vẫn còn hoạt động ở mức tối thiểu, như đang ở trạng thái “ngủ đông”. Da dẻ không phun, móng tay vẫn mọc dài tự nhiên.

“Đây không phải xác đông, cũng không phải người chết,” ông Hùng kết luận, giọng chạy chạy. “Đây là hiện tượng chưa từng có trong văn bản.”

Trong lúc chờ kết quả ADN, ông Tuấn lục lại nhà mẹ. Ông tìm thấy một chiếc hòm gỗ nhỏ giấu dưới gầm, khóa bằng ổ cổ. Chìa khóa chính là Nhẫn bạc bà Hoa đeo – ông từng nghĩ chỉ là trang sức. Mở hòm ra, ông thấy hàng lá thư, ảnh cũ, và một cuốn nhật ký bìa da đã chết.

Nhật ký của bà Hoa bắt đầu từ năm 1985 – năm ông Tuấn ra đời.

“Hôm nay Minh trở về. Anh ấy không nói gì, chỉ ôm tôi khóc. Anh bảo anh đã đi lạc trong rừng 15 ngày, nhưng khi tỉnh dậy, anh thấy mình… không già đi. Bác sĩ bảo anh ngủ đông do thiếu oxy, nhưng tôi biết không phải. Anh mang theo một thứ đó từ khu cấm rừng. Anh nói: ‘Nếu một ngày anh ngủ mãi, hãy để anh ở bên em.’”

Ông Tuấn đọc mà tim đập thình thịch. Ông nội – người mất tích năm ông 10 tuổi – hóa ra chưa chết. Ông đã trở về, nhưng ở trạng thái kỳ lạ: cứ vài năm lại rơi vào giấc ngủ dài hàng tháng, cơ thể liên tục già hóa. Bà Hoa giấu kín chuyện này, chăm sóc ông nội trong căn phòng bí mật sau nhà, chỉ ông Tuấn nhỏ xíu từng thấy “ông tiên” ngủ trong gỗ gỗ.

Nhưng có một chi tiết khiến ông Tuấn lạnh người: entry cuối cùng, viết bằng mực đỏ, ngày bà Hoa mất:

“Minh nói anh cảm nhận được cái chết của tôi. Anh bảo sẽ đi cùng. Đừng để ai mở nắp quan tài trước khi chôn, vì anh sẽ tỉnh dậy khi đất phủ lên. Nếu mở sớm, anh sẽ không bao giờ trở lại. Hãy để chúng tôi yên.”

Đêm đó, ông Tuấn trở về nhà xác, một mình. Ông đứng trước hai thi thể nằm song song trên bàn thép, lòng nặng trĩu. Người đàn ông lạ – ông nội anh – đột nhiên mở mắt. Đôi mắt ấy trong veo, không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào ông Tuấn:

“Con trai Hoa… phải không?”

Ông Tuấn lùi lại, tim muốn ngừng đập. “Ông… ông là ai?”

“Tôi là Minh. Cha của cha cậu.” Giọng ông nội khàn đặc, nhưng rõ ràng. “Tôi đã ngủ 15 năm để chờ ngày này. Hoa không muốn cậu biết, vì sợ cậu sẽ sống trong sợ hãi. Nhưng giờ, cậu đã mở nắp quan tài… tôi không thể quay lại giấc ngủ nữa.”

Ông nội ngồi dậy, chậm rãi, như một xác sống trong phim kinh dị. Nhưng ông không tấn công. Ông chỉ nhìn ông Tuấn, ánh mắt đầy đau đớn: “Cậu có nhớ khu rừng cấm không? Nơi tôi mất tích?”

Ông Tuấn gật đầu. Cả làng đều biết khu rừng ấy – nơi có lời nguyền: ai vào sâu sẽ không trở ra, hoặc trở ra… không còn là người.

“Tôi đã tìm thấy một hang động,” ông nội kể. “Bên trong có một thứ – không phải đá, không phải cây, mà là một chất lỏng phát sáng. Tôi uống nó để sống sót khi lạc lối. Nó giữ tôi sống, nhưng cũng nguyền rủa tôi. Cơ thể tôi ngừng lão hóa, nhưng cứ vài năm lại rơi vào giấc ngủ dài. Hoa đã chăm sóc tôi suốt 40 năm, giấu cả thế giới.”

Ông Tuấn quỳ xuống, nước mắt lăn dài. “Vậy mẹ… mẹ đã chuẩn bị cho ngày này?”

“Phải. Bà ấy biết khi bà ấy chết, tôi sẽ đi theo. Quan tài là nơi duy nhất tôi có thể ‘chết’ mà không ai phát hiện. Nhưng cậu đã mở nắp…” Ông nội thở dài. “Giờ tôi chỉ còn vài giờ trước khi cơ thể tan rã hoàn toàn.”

Đúng lúc ấy, cửa phòng xác bật mở. Bà Lan – em gái ông Tuấn – lao vào, tay cầm lá thư cuối cùng của bà Hoa. Bà đọc to, giọng nghẹn ngào:

“Nếu các con đọc được thư này, nghĩa là các con đã mở nắp quan tài. Đừng sợ hãi. Minh không phải người chết, và ông ấy cũng không phải người sống. Ông ấy là kỷ vật cuối cùng của tình yêu chúng tôi. Hãy để ông ấy nằm lại bên tôi, và chôn chúng tôi như đã định. Đừng tìm hiểu thêm về khu rừng. Đó là lời nguyền không thể phá.”

Bà Lan ngã quỵ. Ông Tuấn ôm lấy em, nhưng ánh mắt anh hướng về ông nội – người giờ đây đang dần trong suốt, như tan vào không khí. Trước khi biến mất hoàn toàn, ông nội đặt tay lên vai anh, thì thầm:

“Cậu giống tôi ngày trẻ. Đừng bao giờ vào rừng. Hãy sống thay phần chúng tôi.”

Sáng hôm sau, quan tài được đóng lại, hạ huyệt như kế hoạch. Không ai mở nắp lần nữa. Nhưng khi đất vừa lấp xong, một tiếng nổ nhỏ vang lên từ dưới huyệt. Đám đông hoảng loạn. Ông Tuấn lao đến, dùng tay bới đất. Quan tài… trống rỗng.

Chỉ còn lại một mảnh giấy nhỏ, chữ viết tay bà Hoa:

“Chúng tôi đã về nơi bắt đầu. Đừng tìm. Khu rừng sẽ giữ lời hứa.”

Ba ngày sau, ông Tuấn mất tích. Người ta đã tìm thấy xe máy của anh ta bị bỏ lại trước lối vào khu rừng cấm. Trên xe là một lá thư:

“Con phải biết sự thật. If con đọc được, nghĩa là con đã vào rừng. Đừng đi theo cha.”

Dưới lá thư là một chất thải phát sáng, nhỏ xuống đất, rồi biến mất.

Khu rừng cấm từ đó không có một mảng bén nào. Nhưng cứ vào đêm trăng rằm, người ta nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ và một người đàn ông, vang vọng từ sâu trong rừng thông. Tiếng cười hạnh phúc, như đang đoàn tụ sau bao năm xa.

Và quan tài đôi ấy, mãi mãi không nằm dưới ba tấc đất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News