Tôi mở cửa hàng quần áo nhỏ. Ngày khai trương, dì – em gái của mẹ chồng – bước vào, đảo mắt một vòng rồi cầm ngay bộ váy mới nhất:
“Cái này hợp dáng dì lắm, gói cho dì một bộ.”
Tôi chưa kịp nói gì, dì đã cầm đi thẳng, chỉ để lại một câu:
“Người nhà cả, ai lại tính tiền!”
Tưởng một lần cho qua, nhưng ngày nào dì cũng đến, thử hết quần áo, làm lộn xộn cả cửa hàng. Đã vậy lần nào cũng lấy một bộ mang về, mặt tỉnh bơ như khách quen không bao giờ phải trả tiền.
Một hôm, tôi lấy hết dũng khí nói:
“Dì ạ, con mở cửa hàng bằng tiền vay vốn, nên nếu dì muốn thì con bớt chút, chứ không thể cho không mãi được.”
Dì chống nạnh, giọng the thé:
“Ơ kìa! Tao là dì ruột của chồng mày, mày tính toán chi li thế à? Hay mày coi tao là khách lạ?”
Đúng lúc đó mẹ chồng tôi bước vào. Tôi tưởng bà sẽ hiểu, nào ngờ bà trừng mắt nhìn tôi:
“Buôn bán mà so đo với dì của chồng à? Người ngoài thì tính tiền, chứ người nhà thì phải khác chứ!”
Cả cửa hàng im phăng phắc. Tôi vừa tủi vừa uất, nhìn thẳng vào hai người:
“Con mở cửa hàng để buôn bán, chứ không phải để làm kho phát quần áo miễn phí. Nếu mẹ và dì cứ thế này, thì con xin đóng cửa, khỏi phải nhục trước khách hàng!”
Sau lần tôi nói thẳng, tưởng dì chồng sẽ ngại mà bớt qua lại. Nhưng không, hôm sau dì lại xuất hiện, tay còn kéo thêm một người bạn đi cùng. Vừa thấy tôi, dì hất hàm:
“Hôm nay lấy hai bộ. Cứ gói đi, người nhà mà, tính toán làm gì.”
Máu trong người tôi như sôi lên. Tôi không đáp lại, chỉ bước thẳng ra cửa, kéo cánh cửa sắt ầm một cái, khóa ngoài ngay trước mặt dì và khách.
“Cửa hàng hôm nay nghỉ. Ai muốn mua, mai quay lại.” – tôi lạnh lùng nói.
Dì trố mắt, rồi lập tức nổi điên:
“Con dâu mất dạy! Tao là dì ruột của chồng mày mà mày dám đóng cửa đuổi tao? Được rồi, tao cho cả cái xóm này biết cái mặt thật của mày!”
Bà ta đứng ngay trước cửa, gào thét ầm ĩ, chỉ thẳng tay vào mặt tôi mà chửi rủa. Người đi đường tò mò dừng lại, khách hàng đang ghé qua cũng xì xào bàn tán. Bạn của dì thì kéo tay khuyên can nhưng bà càng làm loạn hơn:
“Mày nghĩ mày giỏi lắm à? Không có nhà chồng này, mày lấy đâu ra cửa hàng? Đồ vong ơn bội nghĩa!”
Tôi cắn chặt môi, hai bàn tay run lên, vừa tức vừa xấu hổ. Ngay lúc đó, chồng tôi phóng xe tới, thấy cảnh tượng liền hoảng hốt. Anh kéo dì ra, quát lớn:
“Dì im đi! Đây là việc kinh doanh của vợ cháu, ai cũng phải trả tiền, kể cả dì. Dì làm loạn thế này thì còn mặt mũi nào cho gia đình nữa?”
Không khí sững lại. Dì chồng trừng mắt nhìn tôi, rồi quay sang mẹ chồng – lúc này cũng vừa đến – để tìm chỗ dựa…
Mẹ chồng vừa đến, thấy cảnh dì gào ầm ngoài cửa còn chồng tôi đứng chắn trước mặt tôi. Bà cau mày, giọng đanh lại:
“Chuyện gì thế này? Giữa ban ngày mà làm loạn cả phố!”
Dì vội chạy tới níu tay mẹ chồng:
“Chị xem con dâu chị kìa! Nó dám khóa cửa, đuổi em ra ngoài, còn coi em như ăn cắp!”
Tôi vừa mở miệng định giải thích thì mẹ chồng đã quay phắt sang tôi, mắt tóe lửa:
“Cô làm thế còn ra thể thống gì? Dì nó đến lấy cái váy thì đã sao, người nhà với nhau, cô phải biết điều chứ!”
Khách khứa quanh đó bắt đầu xì xào. Tôi nghẹn ngào, nhưng lần này không chịu nhún nhường nữa. Tôi cứng giọng:
“Con mở cửa hàng để buôn bán, không phải để phát miễn phí cho ai. Dì là người nhà thì càng phải làm gương. Còn nếu cứ tiếp tục thế này, con xin dọn hàng, không buôn bán ở cái nhà này nữa!”
Không khí đặc quánh, ai cũng nín thở. Chồng tôi siết tay tôi, giọng cứng rắn hiếm thấy:
“Mẹ! Vợ con nói đúng. Đây là việc làm ăn, mẹ và dì không có quyền can thiệp. Nếu còn ép vợ con, thì con đưa vợ dọn ra ngoài sống!”
Câu nói ấy như một quả bom nổ tung. Mẹ chồng sững sờ, dì thì mặt đỏ bừng, lắp bắp:
“Mày… mày dám bênh vợ chống lại mẹ với dì à?”
Chồng tôi không chùn bước:
“Con không chống ai cả, nhưng công sức của vợ con không thể bị chà đạp.”
Tôi nhìn anh, nước mắt rưng rưng. Cả phố vẫn bàn tán ồn ào, còn mẹ chồng thì đứng chết lặng, không ngờ đứa con trai vốn nghe lời bà mọi khi, giờ lại dám cứng rắn đến thế…