×
×

Tôi và người y:êu ở chung với nhau nhưng anh chi li từng khoản một, đến một ngày mua cho tôi chiếc bàn chải đánh răng anh cũng đòi lại tiền

Tôi và anh yêu nhau từ thời đại học. Ra trường, hai đứa quyết định thuê một căn phòng nhỏ ở ngoại thành, cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới. Lúc đầu tôi nghĩ đó là tình yêu trưởng thành – cùng chia sẻ, cùng gánh vác. Nhưng dần dần, mọi thứ lại thành “chi li từng đồng từng cắc”.

Đi chợ, anh ghi chép giá cả vào sổ. Đi ăn, anh chia đôi hóa đơn đến từng ngàn lẻ. Tôi vẫn nghĩ chắc anh cẩn thận, tiết kiệm cho tương lai. Nhưng hôm đó, khi tôi vừa đánh răng xong, anh chìa tay ra, nói tỉnh bơ:

– Bàn chải mới mua tuần trước 25 nghìn, em chuyển khoản cho anh nhé.

Tôi chết lặng. Cả người nóng bừng lên, cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt. “Một chiếc bàn chải đánh răng… cũng tính toán?” – tôi nhẩm lại câu hỏi trong đầu mà thấy tim mình như vỡ vụn.

Tôi nghẹn giọng hỏi:
– Anh… thực sự yêu em, hay chỉ coi em như một người ở trọ chung phòng, chia sẻ chi phí?

Anh không nhìn tôi, chỉ lạnh lùng đáp:
– Yêu thì yêu, nhưng tiền nong phải rạch ròi. Không thì sau này khổ thôi.

Lúc ấy, tôi mới nhận ra: tình yêu không thể tồn tại nếu người ta đo đếm bằng từng đồng bạc. Tình yêu phải có sự cho đi, phải có sự bao dung.

Tối hôm đó, tôi gói ghém đồ đạc, bỏ lại cả căn phòng, bỏ lại những tháng ngày tưởng chừng ấm áp. Tiếng anh gọi với theo nhưng tôi không quay đầu. Trong lòng tôi chỉ còn một câu:

“Yêu mà không có lòng, thì có khác gì sống cùng người dưng đâu.”

Rời khỏi căn phòng trọ, tôi quay về sống một mình, bắt đầu lại mọi thứ. Thời gian đầu hụt hẫng thật sự, nhưng rồi tôi nhận ra: thà cô đơn còn dễ thở hơn là sống cùng một người mà tình yêu bị bóp nghẹt bởi tiền bạc.

Ba năm sau, tôi đã có công việc ổn định, lương khá, thuê được một căn hộ nhỏ. Một buổi chiều mưa, có tiếng gõ cửa. Khi mở ra, tôi sững người – là anh. Nhưng anh không còn vẻ tự tin, chi li như trước. Khuôn mặt hốc hác, áo mưa sũng nước, đôi mắt đỏ hoe.

– Em… cho anh vào được không? – giọng anh run rẩy.

Tôi do dự, rồi cũng bước lùi để anh vào. Anh ngồi xuống ghế, bàn tay nắm chặt ly nước tôi đưa, đôi vai run lên. Một lúc lâu sau, anh mới thú nhận:

– Anh mất việc hơn một năm nay. Bạn bè xa lánh. Ngay cả căn phòng trọ ngày xưa anh cũng không đủ tiền trả. Anh mới nhận ra… tình yêu đâu phải cái gì cũng tính toán được. Ngày trước, anh đã để mất em…

Tôi nhìn anh, trong lòng trào dâng đủ cảm xúc. Ngày xưa, anh tính toán với tôi từng đồng, đến chiếc bàn chải cũng bắt tôi trả. Còn bây giờ, anh đến trước mặt tôi trong cảnh tay trắng.

Tôi hít sâu, nói chậm rãi:
– Anh biết không? Có những thứ mất đi thì không bao giờ tìm lại được nữa. Tình yêu cũng vậy. Em không trách anh, nhưng em không thể quay lại.

Nước mắt lăn dài trên gương mặt anh, nhưng tôi đứng dậy, mở cửa. Bên ngoài mưa vẫn rơi nặng hạt. Anh bước ra, bóng dáng lầm lũi khuất dần trong đêm.

Tôi khép cửa lại, lòng nhẹ nhõm. Có lẽ, đó là sự trả lời rõ ràng nhất cho tất cả.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News