×
×

Cô gái m;/ồ cô–i cha mẹ từ năm 6 tu;/ổi bỗng “đổi đời” trở thành Dâu hào môn chỉ bằng th-ủ đoạ;/n với người giúp việc trong nhà

My mồ côi cha mẹ từ năm 6 tuổi, lớn lên trong cô nhi viện ở vùng quê nghèo. Năm 19 tuổi, My được một người quen giới thiệu lên thành phố làm giúp việc cho gia đình bà Hạnh – chủ một chuỗi nhà hàng lớn. Căn biệt thự nơi My làm việc toát lên sự sang trọng mà cô chưa từng dám mơ.

Ngày đầu vào làm, My gặp chị Mai – người giúp việc chính trong nhà, đã làm cho bà Hạnh hơn 10 năm. Mai hiền lành, thương My như em gái, chỉ dạy từng chút việc trong nhà, còn nhiều lần giấu My khi cô lỡ làm vỡ chén hay quên giặt đồ.

Thế rồi My để ý đến cậu chủ – Tuấn, con trai duy nhất của bà Hạnh. Cậu vừa đi du học về, đẹp trai, phong độ, lại là người thừa kế duy nhất khối tài sản kếch xù.
My bị cuốn vào ánh nhìn và cách nói chuyện dịu dàng của Tuấn. Một khao khát trỗi dậy trong cô – khao khát được thoát khỏi thân phận thấp hèn.

Và rồi My bắt đầu thay đổi.
Cô cố tình ăn mặc gọn gàng hơn, tìm cách gặp Tuấn nhiều hơn, tạo cảm giác “tình cờ”. Chị Mai nhiều lần nhắc khéo:

“My à, đừng mơ dại. Chủ là chủ, mình là người làm, chỉ khổ thôi.”

Nhưng My chỉ mỉm cười.
Một buổi tối, khi Tuấn say rượu vì tiệc công ty, My chủ động pha nước gừng, đỡ anh về phòng… và chuyện xảy ra.

Sáng hôm sau, My khóc lóc nói bị ép, đòi nghỉ việc. Tuấn hoảng hốt xin lỗi, rồi hứa sẽ chịu trách nhiệm. Bà Hạnh nổi giận đùng đùng, suýt đuổi My đi, nhưng khi nghe con trai nói “con thương cô ấy thật”, bà đành ngậm bồ hòn chấp nhận.
Vậy là từ cô giúp việc nghèo hèn, My trở thành thiếu phu nhân nhà giàu.

Từ ngày đó, cô thay đổi hoàn toàn.
My ăn nói kiểu tiểu thư, nhìn chị Mai bằng ánh mắt khinh khỉnh. Nhiều lần cô còn sai chị Mai làm việc vặt, rồi chê bai “lề mề, quê mùa”. Cả nhà nhìn thấy mà khó chịu, nhưng vì Tuấn thương vợ nên ai cũng im lặng.

Thế rồi một ngày, chị Mai xin nghỉ việc, nói lý do về quê chăm mẹ ốm. Trước khi đi, chị chỉ nói một câu nhẹ nhàng với My:

“Người giúp việc cũng có giới hạn, nhưng nếu ai quên ơn, trời đất sẽ nhớ thay.”

My cười nhạt.
Cô nghĩ mình thắng rồi — đã leo được lên đỉnh cao, có tiền, có quyền, có chồng yêu chiều.

Nhưng đúng tròn 1 năm sau ngày cưới, sóng gió ập đến.

Tuấn bị bắt khẩn cấp vì công ty dính vào vụ tham ô. Bà Hạnh ngất xỉu phải nhập viện. Khi My đến tìm luật sư, người ta nói tất cả tài sản đứng tên Tuấn đều bị phong tỏa.

Ngay trong lúc cô rối loạn, một phong bì màu nâu được gửi đến biệt thự.
Bên trong là tờ giấy xét nghiệm ADN, kèm dòng chữ:

“Tuấn không phải con ruột của bà Hạnh.”

My chết lặng.
Rồi vài ngày sau, chị Mai xuất hiện trước cổng biệt thự, trong tay cầm theo một xấp hồ sơ.

Chị nói chậm rãi:

“Năm xưa, chính bà Hạnh nhờ tôi nhận nuôi con trai bà bạn, để giấu chuyện con ruột của bà mất lúc sinh. Còn Tuấn… là con trai tôi.”

My đứng như hóa đá.
Tức là người mà cô từng “qua mặt”, từng sỉ nhục, lại chính là mẹ ruột của chồng mình.

Chị Mai nhìn thẳng vào mắt My, giọng lạnh như băng:

“Cô tưởng mình thông minh, nhưng thật ra chỉ là con tốt trong ván cờ thôi. Tôi đã im lặng suốt vì thương Tuấn, nhưng giờ thì đủ rồi.”

Sau đó, chị Mai giao toàn bộ giấy tờ chứng minh quan hệ ruột thịt của mình và Tuấn cho công an để bảo vệ con trai. Bà Hạnh, vì sợ mất danh dự, phải ra nước ngoài chữa bệnh, còn My – mất hết tất cả, không nhà, không tiền, không chồng – chỉ còn lại đúng tờ giấy hôn thú, chứng minh một “cuộc đời đổi thân” kết thúc trong cay đắng.

Một năm sau, người ta thấy My quay lại khu nhà cũ, xin làm giúp việc cho một gia đình mới. Khi được hỏi, cô chỉ mỉm cười:

“Giúp việc ít ra còn là thật. Làm dâu hào môn… chỉ là ảo mộng thôi.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News