×
×

“Chị là vợ anh Siêu phải không? Em làm chung xưởng. Nói thật, anh ấy giờ sống cùng người khác rồi, không còn ở chỗ cũ nữa.”

Ngày Hạnh ký vào tờ giấy vay nóng ở quỹ tín dụng thôn, tay cô run bần bật. Hai trăm triệu — số tiền gần như cả đời làm ruộng cô chưa từng cầm. Chưa kể hơn trăm triệu vay từ anh em, bạn bè, hàng xóm. Tất cả gom lại để “đầu tư cho tương lai”, như lời chồng cô nói.

“Anh đi ba năm thôi, em ạ. Qua đó anh cố gắng làm, gửi tiền về trả nợ, rồi mình xây nhà, cho con học trường tốt.”
Cô tin anh. Tin cái cách anh Siêu nhìn xa xăm về hướng bầu trời mùa hạ, nơi những chuyến bay nối liền với giấc mơ đổi đời.

1. Cơn mưa đầu mùa và những cuộc gọi đầu tiên

Ngày tiễn anh ở sân bay Nội Bài, Hạnh ôm chặt lấy chồng, nước mắt chảy ướt cả vai áo đồng phục lao động của anh. Cô dặn anh giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức. Anh chỉ cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô:
“Cố chờ anh, nhé. Tương lai nhà mình ở đó.”

Tháng đầu tiên, tối nào anh cũng gọi về. Giọng anh trong video lẫn tiếng máy móc ồn ào ở xưởng Hàn Quốc. “Anh làm thêm suốt, lương tốt lắm, chắc tháng sau gửi về hơn hai mươi triệu.”
Hạnh mừng rỡ. Cô bắt đầu trả dần vài khoản nợ nhỏ.

Rồi tháng thứ hai, thứ ba… Tiền vẫn về đều, tuy ít hơn lời hứa, nhưng vẫn đủ để cô tin rằng anh đang cố gắng.

2. Khi những cuộc gọi bắt đầu thưa dần

Đến tháng thứ tám, điện thoại Hạnh im lặng suốt. Cô nhắn tin, anh chỉ trả lời vội: “Anh bận làm đêm.”
Năm thứ nhất qua đi, tiền gửi về chỉ còn lác đác. Lãi mẹ đẻ lãi con, số nợ vẫn như tảng đá đè trên ngực Hạnh.

Mỗi lần có người đòi nợ, cô chỉ biết cười gượng:
“Chồng tôi đi lao động, tháng sau gửi về đấy chị ạ.”
Nhưng tháng sau mãi không đến.

Một chiều mưa, đứa con trai lớp hai ngồi bên bàn học hỏi:
“Mẹ ơi, bố đi lâu thế, sao bố không gọi con nữa?”
Hạnh nghẹn lời. Cô bật khóc, quay mặt đi.

3. Tin nhắn từ người lạ

Một ngày nọ, cô nhận được tin nhắn từ tài khoản lạ trên mạng xã hội.
“Chị là vợ anh Siêu phải không? Em làm chung xưởng. Nói thật, anh ấy giờ sống cùng người khác rồi, không còn ở chỗ cũ nữa.”

Tim Hạnh như bị ai bóp nghẹt. Cô không tin. Nhưng rồi người kia gửi hình — anh Siêu trong bộ quần áo đời thường, đứng cạnh một cô gái Hàn, trên tay bế đứa bé chừng một tuổi.

Hạnh không gào thét, không nguyền rủa. Chỉ thấy đầu óc trống rỗng.

Đêm đó, cô mở lại những tin nhắn cũ, những lời hứa “về anh sẽ xây nhà hai tầng, mua xe cho em”, tất cả giờ như mảnh vụn của giấc mơ đã vỡ.

4. Người đàn bà gồng gánh

Ba năm trôi qua, thay vì đón chồng, Hạnh đón giấy đòi nợ của ngân hàng. Mỗi sáng, cô đi làm thuê ở xưởng may, tối về nhận may gia công thêm. Con trai cô – thằng Tí – đã lớn hơn, biết phụ mẹ rửa bát, quét nhà, thậm chí trốn mẹ đi nhặt ve chai.

Một lần, cô ngất xỉu ngay tại xưởng. Cả thân hình gầy gò, xạm đen vì nắng gió.
Cô em họ thương tình góp lời:
“Thôi chị ạ, coi như anh ta chết rồi. Người ta đã có gia đình mới, chị khổ chi giữ mãi?”
Hạnh mím môi: “Không phải giữ, mà là trả. Tôi phải trả hết nợ đã.”

Câu nói ấy, cô giữ suốt ba năm nữa.

5. Ngày anh trở về

Một buổi chiều tháng Ba, khi hoa gạo nở đỏ góc làng, anh Siêu bất ngờ trở về. Người đàn ông năm xưa giờ trông khác hẳn – da sạm, tóc lốm đốm bạc, ánh mắt đượm buồn. Anh đứng trước cổng nhà, nhìn vợ và con bẽn lẽn như người xa lạ.

“Anh… về rồi.”
“Về làm gì?” – Hạnh hỏi, giọng trầm.

Anh cúi đầu:
“Anh sai rồi. Người ta bỏ anh, con của họ không phải của anh. Giờ anh chỉ muốn làm lại.”

Hạnh nhìn anh thật lâu. Trong đôi mắt ấy, cô thấy sự hối hận thật sự – nhưng cũng thấy một vết nứt không bao giờ lành.
“Anh có biết trong ba năm anh đi, tôi sống thế nào không? Tôi gánh nợ, tôi nuôi con, tôi chịu đựng tiếng xì xào của thiên hạ. Giờ anh về, định xin lỗi rồi mọi thứ lại yên ả sao?”

Siêu im lặng.

Thằng Tí từ trong nhà chạy ra, nhìn bố, rồi nép vào người mẹ. Nó không nhận ra người đàn ông từng ẵm bế nó ngày nhỏ.

6. Quyết định

Hạnh không đuổi anh đi, nhưng cũng chẳng tha thứ ngay. Cô bảo:
“Anh muốn chuộc lại, thì ở đây làm thuê, trả nợ cùng tôi. Nhưng tôi không còn là người phụ nữ ngồi chờ anh nữa.”

Thế là mỗi sáng, cả hai cùng ra chợ huyện, người bốc vác, người bán hàng. Họ sống trong cùng một mái nhà, nhưng như hai người dưng – chỉ nói những điều cần thiết.

Đôi khi Hạnh bắt gặp anh lặng lẽ nhìn con trai học bài, ánh mắt rưng rưng. Có lẽ anh cũng đang tự hành hạ mình.

Ba năm sau, khi khoản nợ cuối cùng được thanh toán, anh Siêu ngồi bên bờ sông, nhìn con nước trôi mà thở dài:
“Hạnh này… cảm ơn em. Anh nợ em cả đời.”

Hạnh chỉ nói khẽ:
“Đời người ai cũng có lúc sai. Quan trọng là biết dừng lại. Nhưng nợ ân tình thì không trả bằng tiền đâu, anh à.”

7. Cái kết của một giấc mơ

Một sáng, Siêu rời đi. Anh để lại mảnh giấy ngắn trên bàn:

“Anh sẽ sang miền Nam làm lại từ đầu, đừng tìm anh. Khi nào con học đại học, anh sẽ gửi tiền.”

Hạnh đọc, không khóc. Cô biết, với người đàn ông ấy, sự ra đi lần này không còn là trốn tránh mà là chuộc lỗi.

Cô ra hiên, nắng sớm chiếu lên mái tóc đã lấm tấm bạc. Bên kia, thằng Tí khoe tờ giấy khen học sinh giỏi.
“Mẹ ơi, năm nay con được học bổng!”

Hạnh mỉm cười. Bao nhiêu cay đắng dường như tan đi trong giây phút đó.
Giấc mơ “xuất khẩu lao động đổi đời” của cô ngày nào đã tắt, nhưng từ đống tro tàn ấy, cô tìm lại được một điều quý giá hơn — nghị lực và lòng tự trọng.

Tối ấy, Hạnh mở chiếc hộp gỗ cũ, nơi cô vẫn cất tấm ảnh anh Siêu chụp ngày ra sân bay. Cô không xé, không đốt, chỉ đặt lại vào ngăn sâu nhất rồi khẽ nói:

“Thôi, mình coi như trả hết. Cảm ơn anh, vì đã cho tôi hiểu thế nào là đứng dậy sau khi ngã.”

Ngoài sân, gió lay khóm trúc, trăng non treo lơ lửng — như một vệt sáng nhỏ nhoi nhưng đủ soi rọi một khởi đầu mới.


Thông điệp:
Không phải ai đi xa cũng trở về với vinh quang, và không phải ai ở lại cũng yếu đuối. Có những người phụ nữ như Hạnh — họ gục ngã, nhưng rồi đứng lên, dùng chính nước mắt và đôi tay mình để trả nợ, nuôi con và bước tiếp. Bởi “đổi đời” thật sự không phải là sang nước ngoài, mà là biết cách sống đúng trong chính ngôi nhà nhỏ của mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News