×
×

Rồi một ngày, chị gọi điện về, giọng hồ hởi: “Con sắp đưa anh ấy về ra mắt, lần này con tin là đúng người thật lòng

Nhà ông Phúc ở đầu xóm vốn yên ấm. Ông có hai người con gái: Lan – chị cả, và My – út.
Sau khi mẹ mất, hai chị em vẫn quấn quýt bên bố, nhưng chỉ riêng chuyện tình duyên của chị Lan thì trắc trở vô cùng: hai đời chồng, hai lần ly hôn. Ai cũng bảo chị lận đận vì số.

Rồi một ngày, chị gọi điện về, giọng hồ hởi:

“Con sắp đưa anh ấy về ra mắt, lần này con tin là đúng người thật lòng.”

Bố vui mừng lắm, dặn đi dặn lại: “Miễn nó thương con là được.”
Ai ngờ, cái ngày chị Lan bước qua cửa cùng người đàn ông trung niên tên Tùng, trời đất như sụp xuống ngay trước mắt ông Phúc.

Vừa nhìn thấy mặt người kia, bố tôi tái mét, toàn thân run bần bật, chiếc tách trà trên tay rơi xuống đất vỡ tan.

“Mày… mày nói người này tên gì?”
“Dạ, anh Tùng. Anh ấy từng làm việc ở thành phố, giờ về mở xưởng cơ khí nhỏ…”

Chưa kịp dứt câu, ông Phúc đập bàn cái rầm khiến ai nấy giật bắn.

“Không được! Tao cấm cái đám cưới này! Cấm tuyệt đối!”

Chị Lan sững sờ, nước mắt lưng tròng:

“Bố! Sao lại thế? Anh ấy có làm gì sai đâu?”

Ông Phúc chỉ lặng im, rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng, khóa trái cửa.


Tối hôm đó, khi nhà chỉ còn lại ánh đèn vàng yếu ớt, My thấy bố ngồi hút thuốc ngoài hiên, mắt đỏ hoe.
Cô khẽ hỏi:

“Bố, người đó… là ai vậy?”

Ông Phúc nghẹn giọng:

“Là kẻ năm xưa suýt khiến gia đình mình tan nát.”

My chết sững.
Ông kể: hai mươi lăm năm trước, khi ông còn đi công tác xa, mẹ My – bà Liên – từng bị người đàn ông tên Tùng quyến rũ.
Ông phát hiện ra, tha thứ cho bà vì thương con nhỏ, nhưng từ đó hôn nhân lạnh nhạt dần.
Không lâu sau, ông Tùng biến mất khỏi làng… cho đến hôm nay.

Và giờ, con gái ruột của họ – chị Lan – lại đem chính người đàn ông ấy về làm chồng thứ ba.


Sáng hôm sau, khi tất cả đang còn bàng hoàng, ông Tùng chủ động đến gặp ông Phúc.
Ông quỳ xuống, thừa nhận tất cả:

“Ngày đó tôi sai, nhưng tôi không biết Lan là con gái anh. Tôi chỉ yêu cô ấy thật lòng…”

Không khí đặc quánh đến nghẹt thở.
Chị Lan khuỵu xuống, khóc nấc:

“Anh… nói gì vậy? Sao lại là con của ông ấy?”

Ông Phúc run run:

“Lan… mày là con tao, không phải con ông ta. Nhưng tao không thể nhìn thấy cảnh mày gọi kẻ đó là chồng. Hiểu chưa?”

Cả nhà sụp đổ trong cơn chấn động.
Chị Lan ngất lịm ngay tại chỗ, còn ông Tùng thì lặng lẽ bỏ đi giữa cơn mưa tầm tã.


Từ đó, trong căn nhà cũ của ông Phúc, chẳng ai còn dám nhắc đến hai chữ “tình yêu”.
Người ta chỉ thì thầm rằng:

“Có những mối nhân duyên, trời cố tình sắp đặt để phơi bày những bí mật mà con người tưởng đã chôn vùi mãi mãi…”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News