×
×

Tôi đi công tác 5 tháng trở về thấy chị dâu có b/ầ/u dù anh trai tôi đã vắng nhà cả năm nay, tối đó tôi thấy chồng tôi đưa cho chị 200 triệu và nói “em lo giải quyết đi”…

1. TRỞ VỀ SAU 5 THÁNG – MỘT BƯỚC CHÂN, NGÀN TIẾNG SÉT

Tôi kéo va li đi vào sân khi trời vừa tắt nắng. Năm tháng công tác tưởng như dài đằng đẵng, nhưng trái lại, ngày trở về lại khiến tôi thấy mình trống rỗng không hiểu vì sao. Tôi chỉ muốn được về nhà, ôm con gái, ôm lấy cuộc sống quen thuộc của mình.

Nhưng giây phút tôi nhìn thấy chị dâu đứng ở cửa bếp, tay đang lúi húi rửa mớ rau, thì trái tim tôi bỗng thắt lại. Chiếc áo phông rộng che không hết cái bụng… tròn lên bất thường của chị.

Tôi đứng khựng lại một nhịp.

Tôi nhớ rất rõ: anh trai tôi đi xuất khẩu lao động đã hơn một năm. Vậy… cái bụng kia?

Chị dâu ngẩng lên, thấy tôi, thì hơi sững người rồi gượng gạo cười:

— Ôi, em về rồi à? Công tác vất vả không?

Tôi cố giữ giọng bình thản:

— Em về rồi. Chị… dạo này trông khoẻ nhỉ.

Chị dâu khựng lại, một thoáng lúng túng vụt qua mặt chị.

Tôi bước vào bếp, cố giả vờ không nhìn chằm chằm vào phần bụng ấy. Nhưng trong đầu tôi, câu hỏi xoáy như kim: Chị có bầu. Không thể nào phủ nhận. Nhưng với ai?

Bố mẹ tôi vẫn đang đi công chuyện. Chồng tôi thì nói hôm nay đi họp về muộn. Tôi tắm rửa, ăn cơm một mình, nhưng từng thìa cơm như mắc trong cổ.

Căn nhà quen thuộc sao bỗng trở nên xa lạ đến đáng sợ.

Tôi nhìn chị dâu từ xa – người phụ nữ hiền lành, ít nói, gần như không bao giờ bước chân ra khỏi làng. Mỗi động tác của chị đều chậm rãi, mệt mỏi… nhưng đầy lo âu.

Chị đang sợ điều gì? Hay sợ ai?

Tôi không biết. Nhưng trong lòng tôi có linh cảm cực kỳ xấu.

Tối hôm đó, mọi thứ vỡ tung.

2. TIẾNG THÌ THẦM TRONG ĐÊM – SỰ THẬT LỘ DIỆN

Khoảng gần 11 giờ đêm, tôi đang định xuống bếp uống nước thì nghe tiếng động mơ hồ dưới nhà. Ánh đèn vàng lập loè từ phòng khách.

Tôi nghĩ bố mẹ về nhưng không nghe tiếng họ. Tôi bước xuống thật nhẹ.

Và rồi tôi nghe được một câu – chỉ một câu thôi – nhưng đủ để toàn thân tôi đông cứng:

“Hai trăm triệu. Em lo giải quyết đi… càng sớm càng tốt.”

Đó là giọng chồng tôi.

Tôi nấp sau cánh cửa, tim đập như muốn phá tung lồng ngực.

Chị dâu ngồi đối diện chồng tôi, nước mắt ràn rụa, hai tay run lên khi cầm phong bì dày cộp.

— Em… em không dám đâu… Em sợ… — chị nấc nghẹn.

Chồng tôi gằn giọng:

— Giờ còn gì để sợ? Nếu không làm, anh trai cô về thì cô định nói sao? Con… không phải của ảnh, cô biết mà!

Tôi bị chém một nhát vào tim.

Tôi phải lấy tay bịt miệng để khỏi bật tiếng kêu.

Chồng tôi… và chị dâu?

Tôi bật run. Từng tế bào trong cơ thể như rã rời.

Chị dâu cố nói trong nước mắt:

— Nhưng còn cô ấy… nó là em vợ anh. Nếu nó biết thì…

— Biết? — chồng tôi bật cười lạnh — Em lo xong là không ai biết gì hết. Anh sẽ lo cho em. Em cứ nghe anh.

Tôi đứng đó, tay run đến mức ly nước trên tay rơi xuống – cạch nhẹ vào bậc cầu thang.

Không lớn. Nhưng đủ để cả hai quay phắt lại.

Chồng tôi sững mặt. Chị dâu tái nhợt.

Tôi bước ra khỏi bóng tối.

Không trốn. Không che giấu. Không nín nhịn thêm một giây nào.

Tôi nhìn thẳng vào mặt chồng – người đàn ông đã cùng tôi đi qua gần 10 năm cuộc đời.

— Hai người định giấu tôi đến khi nào?

Không ai nói gì. Không phải vì họ không muốn nói, mà vì… không thể nói.

Tôi quay sang chị dâu:

— Đứa bé… là của ai?

Chị dâu khóc nấc, khuỵu xuống ngay dưới chân bàn.

Chồng tôi cố bước đến kéo tay tôi:

— Em nghe anh…

Tôi giật tay mạnh đến mức anh ta chới với.

— Nói! Của ai?

Anh ta im lặng. Nhưng cái im lặng ấy… chính là lời thú tội rõ ràng nhất.

Tôi cười. Một nụ cười khiến chính tôi cũng thấy lạnh sống lưng.

— Được. Vậy để mai cả nhà cùng nghe câu chuyện này.

Chồng tôi hoảng:

— Em đừng! Đừng để bố mẹ biết. Đừng…

Tôi nhìn anh ta như nhìn một người xa lạ:

— Anh làm thì anh phải chịu. Anh sợ cái gì? Sợ danh dự? Sợ mẹ anh đau lòng? Hay sợ mất mặt với họ hàng?

Anh ta chết lặng.

Còn chị dâu quỳ dưới sàn, vừa khóc vừa lẩm bẩm xin lỗi tôi.

Tôi không biết mình đã rời khỏi phòng khách bằng cách nào. Tôi chỉ biết khi vào phòng, tôi khoá cửa, rồi sụp xuống, ôm đầu, nước mắt vỡ ào như lũ.

Tôi đã luôn tin anh ấy. Tin đến mức mù quáng.

Nhưng hoá ra… tôi chỉ là một kẻ đáng thương.

3. SÓNG GIÓ ẬP ĐẾN – SỰ TINH RANH CỦA KẺ CÓ TỘI

Hôm sau, chồng tôi liên tục tìm cách nói chuyện, xin tôi giữ im lặng để “đợi thời cơ thích hợp giải quyết”.

Giải quyết?

Là xoá bỏ một sinh linh?

Là bịt miệng mọi chuyện?

Là để tôi tiếp tục làm một con ngốc?

Càng nghĩ tôi càng thấy căm phẫn.

Buổi trưa hôm đó, mẹ tôi về. Thấy không khí nhà căng như dây đàn, mẹ hỏi:

— Chúng bay cãi nhau gì thế?

Chồng tôi lập tức:

— Dạ không có gì mẹ ạ. Chỉ là vợ con hiểu lầm chút chuyện.

Tôi bật cười:

— Chuyện chị dâu có bầu hơn 4 tháng là hiểu lầm à?

Mẹ tôi giật mình:

— Gì cơ?

Chị dâu đang rửa chén, làm rơi cái bát xuống chậu nước.

Cả nhà chết lặng.

Tôi quyết định nói ra tất cả.

Nhưng ngay lúc tôi định cất lời, chồng tôi lao đến bịt miệng tôi:

— Em im đi!

Tôi đẩy anh ta ra, nhưng mẹ tôi đã hoảng:

— Cái gì đây? Cái gì mà phải bịt miệng?

Chị dâu ôm bụng, mặt trắng bệch. Tôi thở mạnh, nhìn mẹ:

— Mẹ… chị dâu có thai. Nhưng đứa bé không phải của anh hai.

Chén bát trong tay mẹ tôi rơi xuống đất vỡ choang.

Mẹ quay sang chị dâu:

— Mày nói đi! Của ai?

Chị dâu khóc oà.

Nhưng chưa kịp nói, chồng tôi đã đứng ra giữa:

— Không phải chuyện của con!

Mẹ tôi sững sờ:

— Không phải chuyện của mày thì của ai?

Tôi nhìn anh ta, cay đắng:

— Phải rồi. Anh ta không dám nhận vì anh ta là thủ phạm. Đứa bé… là của chồng con.

Cả nhà như có tiếng sét đánh.

Mẹ tôi dựa vào tường, gào lên:

— Không! Không thể nào!

Chồng tôi hét:

— Cô im đi! Không có bằng chứng cô đừng vu khống!

Tôi nhìn anh ta, lạnh đến tột cùng.

— Anh quên cuộc nói chuyện đêm qua rồi à?

Mặt anh ta tái mét.

Mẹ tôi choáng váng ngã xuống ghế. Chị dâu gào khóc nhưng không nói thành câu.

Cả nhà như đang chìm trong cơn bão.

4. LỘ MẶT – NHỮNG CUỘC ĐỐI ĐẦU KHÔC LIỆT

Buổi tối – họp gia đình.

Chồng tôi vẫn cố cãi.

Chị dâu khăng khăng bảo chỉ “lỡ dại” với một người đàn ông ngoài làng, không liên quan đến chồng tôi.

Nhưng tôi có chứng cứ.

Tôi mở điện thoại, bật đoạn ghi âm cuộc trò chuyện tối qua. Tiếng chồng tôi vang lên rành rọt:

“…em lo giải quyết đi…”

Mẹ tôi tái mặt. Bố đang ngồi trầm ngâm cũng giật phắt người lên.

Chồng tôi sầm mặt, quát:

— Cô lén ghi âm tôi?

Tôi nhìn anh ta:

— Nếu tôi không ghi, liệu anh có lộ nguyên hình hôm nay không?

Anh ta im lặng.

Cả nhà quay sang chị dâu. Chị ôm bụng khóc nức:

— Con xin lỗi… con sai rồi… Nhưng con không cố ý quyến rũ ai. Lúc đó con yếu đuối, con cô đơn… còn anh ấy… nói với con…

— Tôi nói gì?! — chồng tôi quát.

Chị dâu bật khóc lớn hơn:

— Anh nói anh thương con… anh bảo anh không hạnh phúc… anh nói vợ anh không còn quan tâm anh nữa…

Tôi như bị tát.

Tôi run lên, nghẹn giọng:

— Tôi đi làm ngày đêm để lo cho cái nhà này, lo cho con chúng ta, còn anh thì… đi thương người khác?

Anh ta im lặng.

Không dám nhìn tôi.

Không dám nhìn bố mẹ hai bên.

5. SỰ THẬT ĐẪM MÁU – NƠI TỘI LỖI BỊ PHƠI BÀY

Nhiều giờ sau, tôi mới biết hết mọi chuyện.

Hóa ra, nửa năm trước, chị dâu thường bị mẹ chồng nói nặng nhẹ vì mãi không có con. Chị buồn, tự ti, áp lực.

Chồng tôi lúc đó lại hay ghé nhà bố mẹ tôi vì công việc. Hai người ở cạnh nhau, rồi chuyện xảy ra.

Chồng tôi hứa sẽ “giúp đỡ”, nhưng khi chị dâu có bầu, anh ta hoảng. Anh ta sợ mất danh dự, sợ tôi biết, sợ gia đình anh trai đánh chết anh.

Nên anh ta ép chị dâu “giải quyết”.

Hai trăm triệu… để xoá một đứa trẻ.

Tôi nghe mà sống lưng lạnh buốt.

Tôi nhìn đứa con gái 5 tuổi đang ngủ trong phòng, và tự hỏi: Nếu nó biết bố nó là người như vậy, nó sẽ đau đến mức nào?

6. CÁI KẾT – KẺ CÓ TỘI PHẢI TRẢ GIÁ

Sáng hôm sau, tôi viết đơn ly hôn.

Chồng tôi ký ngay. Không van xin. Không níu kéo. Có lẽ vì chính anh ta cũng biết mình đã vượt quá giới hạn mà không thể quay lại.

Gia đình tôi quyết định giữ lại chị dâu, không đuổi đi. Dù chị sai, nhưng chị cũng là nạn nhân. Cái thai phải được giữ. Đó là sinh mạng, không phải món đồ để “giải quyết”.

Tôi dọn về nhà mẹ đẻ, bắt đầu lại cuộc đời mình.

Chồng tôi thì bị cả hai bên gia đình từ mặt, bị công ty kỷ luật, danh dự mất sạch.

Tôi không vui vì anh ta mất hết.

Nhưng tôi thanh thản.

Tôi đã bảo vệ chị dâu, bảo vệ đứa bé, và quan trọng nhất — bảo vệ chính lòng tự trọng của mình.

Vết thương này sẽ còn đau. Nhưng ít nhất tôi biết: mình đã đứng về phía đúng.

Và cánh cửa tối của gia đình tôi… cuối cùng đã được mở toang, phơi bày tất cả mọi bí mật thối nát bên trong.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News