Xã Phước Hải nằm yên bình ven biển miền Trung, nổi tiếng với nghề nuôi tôm, cá, nhưng gia đình ông Bảy Long lại chọn gắn bó với nghề chăn nuôi lợn, một nghề ít ai làm ở vùng này. Chuồng lợn nhà ông Bảy nằm cách nhà chính một quãng vườn tạp, được xây dựng kiên cố, sạch sẽ. Đàn lợn nái và lợn thịt hơn trăm con là gia sản lớn nhất của ông bà.
Ông Bảy là người chất phác, thâm niên trong nghề, nên mọi thay đổi nhỏ trong chuồng ông đều nhận ra.
Đêm đó, trời không trăng, chỉ có tiếng sóng biển rì rầm và tiếng côn trùng kêu rả rích. Đồng hồ điểm gần mười một giờ đêm. Ông Bảy, sau khi xem xong chương trình thời sự, chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng động lạ từ phía chuồng lợn.
Ban đầu là tiếng lợn ụt ịt bình thường, nhưng sau đó, âm thanh trở nên hỗn loạn, như một đàn thú hoang đang cố gắng đâm đầu vào một bức tường vô hình.
“Cái gì vậy cà?” Ông Bảy lẩm bẩm, khoác vội chiếc áo sơ mi cũ.
“Có chuyện gì không ông?” Bà Hai, vợ ông, hỏi vọng ra từ trong buồng.
“Chắc là chó hoang hay chuột lớn chui vào thôi. Bà ngủ trước đi.” Ông Bảy trấn an, nhưng trong lòng đã có chút bất an. Lợn nhà ông đã quen với tiếng chó mèo trong xóm, không bao giờ hoảng loạn đến mức này.
Ông Bảy xách chiếc đèn pin cũ, đi dọc con đường đất ra chuồng lợn. Khi đến gần, âm thanh càng lúc càng rõ. Tiếng lợn rống lên những tiếng “eng éc” chói tai, đứt quãng, không phải tiếng đòi ăn mà là tiếng sợ hãi tột độ.
Ông Bảy mở toang cánh cửa gỗ chuồng lợn. Ánh đèn pin quét qua.
Cảnh tượng trước mắt khiến ông sững sờ: Tất cả lợn, từ lợn nái béo tốt đến đám lợn con, đều co rúm lại, lao vào góc chuồng sâu nhất, nơi tiếp giáp với tường bê tông, chen chúc lên nhau như đang cố gắng chui qua bức tường để thoát thân. Chúng không dám quay đầu lại, mông chĩa ra ngoài, đầu chúi vào tường.
“Gì kỳ vậy trời!” Ông Bảy nhíu mày, tiến lại gần. “Bảy nè! Ba về rồi nè! Bị gì mà la làng vậy hả?”
Ông gõ vào thành chuồng, nhưng chúng vẫn không phản ứng. Thậm chí, khi ông đưa tay vào chuồng, con lợn gần nhất còn rống lên một tiếng kinh hoàng và cố gắng chen sâu hơn vào đám đông.
Đây không phải là phản ứng bình thường của vật nuôi. Chúng sợ hãi một cái gì đó đang ở ngay trong chuồng, hoặc ngay sau lưng chúng.
Ông Bảy lia đèn pin khắp chuồng. Máng ăn trống, sàn bê tông sạch sẽ, không có con rắn hay chó hoang nào. Phía sau góc tường, nơi chúng đang co cụm, chỉ có một ống thoát nước cũ được bịt bằng lưới sắt.
Ông Bảy nán lại quan sát. Ánh sáng đèn pin của ông yếu ớt, không thể chiếu sâu vào những góc khuất. Ông tắt đèn, cố gắng lắng nghe.
Ngoài tiếng lợn thở dốc vì sợ hãi, không có tiếng động nào khác.
Ông Bảy bật đèn trở lại, quyết định vào chuồng để trấn an chúng. Ông mở cửa ngăn chuồng, bước chân lên sàn bê tông. Mùi phân lợn nồng nặc.
Vừa bước được hai bước, ông Bảy bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh buốt lướt qua sau gáy, dù trời đêm nay khá oi. Ông dừng lại, đèn pin chiếu thẳng vào mặt đám lợn đang co rúm.
Chúng run lẩy bẩy, bọt mép sùi ra. Nhưng lần này, không phải tiếng kêu, mà là tiếng khụt khịt, khò khè nhỏ, đều đặn, như tiếng ai đó đang thở rất gấp gáp, hoặc đang cố gắng kìm nén tiếng khóc.
Tiếng động đó không phát ra từ đám lợn. Nó phát ra từ ngay phía sau lưng ông Bảy, nơi cánh cửa chuồng vừa đóng lại.
Ông Bảy từ từ quay đầu lại.
Ánh sáng yếu ớt của đèn pin không thể soi rõ. Nhưng nhờ ánh sáng mờ ảo từ phía ngoài cửa sổ thông gió và ánh sáng từ chiếc đèn đường xa xa, ông Bảy thấy một bóng đen, cao lớn, đang đứng yên lặng ngay cạnh cửa ra vào.
Bóng đen đó không cử động, nhưng ông Bảy có cảm giác người đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Sự sợ hãi dâng lên, vượt qua mọi kinh nghiệm của một người đàn ông từng trải. Trong chuồng lợn đóng kín, vào đêm khuya, không thể có người lạ.
Tay ông Bảy run lên, chiếc đèn pin loạng choạng quét qua bóng đen.
Ánh sáng lướt qua: Một người đàn ông, khoảng chừng ngoài 30 tuổi. Quần áo đen, rách rưới, tóc tai bù xù, mặt mũi không rõ. Điều kinh dị nhất là người đó đang cúi gằm đầu xuống, vai gù lại, và từ từ giơ một cánh tay ra, hướng về phía ông Bảy.
Hành động đó không có vẻ đe dọa, mà lại rất khẩn cầu, như đang van xin.
Bảy Long không kịp suy nghĩ. Bản năng mách bảo ông phải chạy trốn. Ông ném mạnh chiếc đèn pin về phía bóng đen, tạo ra tiếng loảng xoảng, rồi quay ngoắt người, nhảy qua thanh chắn, lao ra khỏi chuồng.
Ông vừa chạy vừa hét lớn: “Bà Hai ơi! Cướp! Ma! Cứu tui!”
Tiếng hét của ông Bảy vang vọng cả xóm chài yên tĩnh. Ông chạy như bay về nhà, tim đập thình thịch muốn vỡ tung lồng ngực.
Bà Hai đã bật dậy, ôm cái chày gỗ đứng ngay cửa: “Ông Bảy! Gì vậy? Cái gì?”
“Trong chuồng… có… có người… không phải người thường!” Ông Bảy thở dốc, mặt cắt không còn giọt máu.
“Người ta vô trộm lợn hả?” Bà Hai hốt hoảng.
“Không! Nó… nó chỉ đứng đó, nó nhìn tui… Bà gọi công an đi! Hay là ma đó! Đàn lợn nó sợ muốn chết!”
Bà Hai thấy chồng sợ hãi đến mức này, không dám xem thường. Bà vội vàng lôi điện thoại bàn ra gọi cho công an xã.
Gọi xong, bà lại quay sang chồng: “Ông Bảy, ông bình tĩnh lại đi. Lỡ người ta là kẻ trộm đói khát thì sao?”
“Không! Bà không thấy được cảnh đó đâu. Nó không phải kẻ trộm. Ánh mắt nó… như người chết trôi vậy!” Ông Bảy vẫn còn run rẩy.
Cảnh sát xã cùng mấy thanh niên trong xóm đến nơi. Mọi người cầm đèn pin, gậy gộc, từ từ tiếp cận chuồng lợn.
Cánh cửa chuồng đã mở. Đèn pin quét vào.
Không có ai.
Đàn lợn vẫn chen chúc trong góc, nhưng tiếng rống đã dịu xuống, chỉ còn tiếng thở dốc.
Công an viên Hùng, người quen của ông Bảy, tiến vào trong: “Bảy, ông có chắc không? Có thể ông nhìn nhầm?”
“Tôi không nhầm! Tôi thấy rõ một bóng đen to lớn! Nó đứng đó, ngay cạnh cửa!” Ông Bảy thề thốt.
Mọi người kiểm tra kỹ lưỡng chuồng lợn. Không có dấu vết cạy phá cửa hay tường. Mái tôn nguyên vẹn. Chuồng kín mít.
“Nó thoát bằng cách nào?” Một thanh niên thắc mắc.
Anh Hùng đi đến góc chuồng, nơi đàn lợn đang co cụm. Anh đẩy nhẹ mấy con lợn ra, và ánh đèn pin chiếu thẳng vào cái ống thoát nước cũ đã bị bịt lưới sắt.
“Ống thoát nước này bé tí, người làm sao chui lọt?” Anh Hùng nói.
Nhưng rồi, anh Hùng nhìn kỹ lại. Lưới sắt bịt ống thoát nước đã bị cong vênh mạnh, có dấu hiệu bị phá bằng một lực rất lớn. Và bên cạnh ống, trên sàn bê tông, có những vết cào, vết hằn dài, sâu, như thể móng tay của một người điên đã cào xé nền xi măng.
Anh Hùng bật chiếc đèn pha cỡ lớn, rọi thẳng vào góc tường.
Bên dưới ống thoát nước, gạch lát đã bị vỡ, lộ ra một khoảng trống sâu và rộng hơn hẳn – một cái lỗ được ngụy trang cẩn thận.
“Cái gì đây?” Tất cả xúm lại.
Cái lỗ đó không phải là đường ống thoát nước bình thường, nó là một lối đi bí mật, dẫn xuống một không gian tối đen bên dưới. Mùi ẩm mốc, tanh tưởi bốc lên nồng nặc.
Ông Bảy run rẩy, nhìn cái lỗ mà bấy lâu nay ông vẫn tưởng là ống thoát nước bị tắc.
“Tôi… tôi xây chuồng này đã gần hai mươi năm rồi. Dưới đây chỉ có móng thôi mà.”
Anh Hùng và một công an viên nữa dũng cảm chui xuống. Khoảng mười phút sau, họ quay lên, mặt tái mét.
Họ tìm thấy một căn hầm nhỏ, ẩm thấp. Trong đó, có chăn màn, chai nước, và một ít đồ ăn khô đã mốc.
Nhưng điều họ tìm thấy còn kinh khủng hơn. Đó là một cuốn sổ cũ bị dính đầy bùn đất.
“Bảy Long, ông có biết ông Hai Lựu không?” Anh Hùng hỏi, giọng run run.
Ông Bảy giật mình: “Hai Lựu? À, người đó chết lâu rồi mà! Chết đuối ngoài biển, hơn hai mươi năm rồi. Vợ con bỏ đi hết.”
Anh Hùng mở cuốn sổ ra, chiếu đèn vào. Cuốn sổ đó là nhật ký của Hai Lựu.
Dòng cuối cùng, được viết bằng mực bút bi đã nhòe gần hết, ghi lại một bí mật động trời:
“Thằng Bảy nó lừa tui. Nó biết tui trúng lô đề, nó mời tui đi biển rồi cướp tiền. Nó đẩy tui xuống nước. Tui cố bò vào bờ được, nhưng bị thương nặng quá, không dám lên, sợ nó giết. Tui chui vào cái hầm nhà lợn này, lợn nó che cho tui. Tui sẽ ở đây, chờ đến khi nào có sức… để đòi lại công đạo. Nhưng tui yếu quá rồi… Thôi, tui hết chịu nổi rồi…”
Cả nhà ông Bảy và xóm chài chết lặng.
Cú Twist: Người đàn ông cao lớn trong chuồng lợn đêm nay không phải là ma, không phải là kẻ trộm, mà chính là Hai Lựu – người mà ông Bảy tin rằng đã chết đuối hai mươi năm trước và đã bị ông lừa để cướp tiền. Hai Lựu đã sống sót, nhưng bị thương tật và sợ hãi Bảy Long nên đã chui xuống hầm bí mật dưới chuồng lợn, sống ẩn dật suốt 20 năm, lén lút ăn thức ăn thừa của lợn và uống nước từ ống cống.
Bí mật kinh hoàng về tội ác của ông Bảy Long đã bị phanh phui bởi sự hoảng loạn bất thường của đàn vật nuôi. Đàn lợn, vốn nhạy cảm với người lạ và mùi người ẩn nấp, đã trở nên hoảng sợ tột độ khi Hai Lựu, trong cơn tuyệt vọng và kiệt sức sau 20 năm ẩn mình, không chịu đựng được nữa mà bò lên khỏi căn hầm, tìm kiếm sự giúp đỡ hoặc muốn đối mặt với người đã hại mình. Hành động giơ tay ra về phía ông Bảy không phải là van xin, mà là một lời buộc tội, một lời nguyền rủa của người đã bị chôn sống suốt hai thập kỷ.
Ông Bảy Long sụp đổ, ú ớ không nói nên lời. Đêm đó, ông Bảy Long bị bắt giữ, còn Hai Lựu được đưa đến bệnh viện trong tình trạng suy kiệt trầm trọng.
Đàn lợn, sau bao đêm sống chung với bóng ma quá khứ của chủ nhân, cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự sợ hãi vô hình dưới đáy chuồng.