×
×

Dưới gốc cây cao su cách đó vài mét, một cô gái đang ngồi dựa lưng vào thân cây. Cô mặc bộ đồ trắng ô/m s/át, khuôn mặt t/ái nh/ợt, một tay ôm ng//ực, tay kia ru/n rẩ/y như đang cố giữ thăng bằng.

Nghỉ Chân Giữa Rừng Cao Su, Anh Xe Ôm Phát Hiện Cô Gái Ng//ất Xỉ//u — Sự Thật Về Thân Phận Của Cô Khiến Anh S/ững S//ờ

Mặt đất phủ đầy lá khô, mùi nhựa cao su thoang thoảng trong không khí. Những hàng cây thẳng tắp vươn cao, thân xù xì in hằn dấu thời gian, tạo thành một khoảng rừng im lặng đến lạ thường.

Anh Nam dừng xe.

Chiếc xe máy cũ nghiêng nhẹ bên gốc cây, động cơ vừa tắt còn nóng. Anh tháo mũ bảo hiểm, lấy chai nước trong cốp uống một ngụm lớn rồi thở dài.

Cả buổi sáng chạy xe liên tục, người mệt rã rời. Đoạn đường này vắng, mát, lại ít xe qua lại, anh nghĩ nghỉ chân vài phút rồi chạy tiếp.

Đúng lúc đó, anh nghe thấy một tiếng động rất khẽ.

Không phải tiếng xe.
Không phải gió.

Mà là… tiếng thở gấp.

Nam giật mình quay đầu.

Dưới gốc cây cao su cách đó vài mét, một cô gái đang ngồi dựa lưng vào thân cây. Cô mặc bộ đồ trắng ôm sát, khuôn mặt tái nhợt, một tay ôm ngực, tay kia run rẩy như đang cố giữ thăng bằng.

“Cô ơi?” — Nam gọi.

Không có tiếng đáp.

Chỉ vài giây sau, cơ thể cô gái đổ nghiêng sang một bên.

Ngất xỉu.

Nam hoảng hốt chạy tới.

Anh quỳ xuống, đỡ lấy cô trước khi đầu cô va vào gốc cây. Gương mặt cô rất đẹp, nhưng lúc này mồ hôi lạnh túa ra, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu đến đáng sợ.

“Trời ơi…” — Nam lẩm bẩm.

Anh chưa từng gặp tình huống như thế này. Xung quanh là rừng cây, sóng điện thoại chập chờn, không một bóng người.

Nam nhanh tay lấy chai nước, mở nắp, đỡ cô tựa vào người mình.

“Cô nghe tôi nói không? Uống chút nước nhé…”

Anh cẩn thận đưa chai nước lên môi cô. Vài giọt nước tràn ra ngoài, nhưng sau đó, cô khẽ động đậy.

Hàng mi rung nhẹ.

Cô mở mắt.

Ánh mắt hoảng loạn, bối rối, như người vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng.

“Tôi… tôi đang ở đâu?” — cô thều thào.

“Cô ngất xỉu trong rừng cao su,” Nam nói nhanh nhưng nhẹ giọng. “Tôi là xe ôm. Cô đừng sợ.”

Cô gái nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở chiếc áo xanh anh đang mặc, rồi nhìn chai nước trong tay anh.

Một thoáng do dự.

Rồi cô đưa tay run rẩy nắm lấy chai nước, uống từng ngụm nhỏ.

“Cảm ơn…” — giọng cô rất khẽ.

Nam thở phào.

“Cô bị sao vậy? Hạ đường huyết hay sốc nhiệt?” anh hỏi.

Cô lắc đầu, đưa tay ôm trán. “Tôi… tôi chạy khỏi một cuộc họp. Tôi không thở nổi nữa.”

Nam không hiểu hết, nhưng anh nhìn thấy rõ: đây không phải một cô gái bình thường.

Bộ đồ cô mặc rất đơn giản, nhưng chất vải cao cấp. Đồng hồ trên tay cô — dù không phô trương — cũng là loại anh từng thấy trong tủ kính cửa hàng sang trọng. Cách cô nói chuyện, cách cô cố giữ bình tĩnh… đều cho thấy cô quen với việc kiểm soát mọi thứ.

Chỉ là lúc này, cô đã kiệt sức.

“Tôi tên Nam,” anh nói. “Cô cứ ngồi nghỉ. Nếu cần, tôi đưa cô đi bệnh viện.”

Cô gái im lặng vài giây, rồi khẽ lắc đầu.

“Không… làm ơn… đừng đưa tôi về đó.”

Nam ngạc nhiên. “Về đâu?”

Cô mím môi, ánh mắt thoáng qua nỗi sợ. “Về nơi mà tôi vừa bỏ đi.”

Anh không hỏi thêm.

Anh chỉ gật đầu.

Nam ngồi xuống bên cạnh, giữ khoảng cách vừa đủ để cô không thấy bị áp lực. Anh lấy chiếc khăn trong cốp xe, đưa cho cô.

“Lau mồ hôi đi. Ở đây mát, cô sẽ đỡ hơn.”

Cô nhận lấy khăn, bàn tay vẫn còn run.

Một lúc sau, cô thở đều hơn. Gương mặt bớt tái.

“Anh không hỏi tôi là ai sao?” cô lên tiếng.

Nam cười nhẹ. “Khi nào cô muốn nói, tôi sẽ nghe.”

Cô gái nhìn anh rất lâu.

Rồi cô nói, giọng thấp nhưng rõ ràng:

“Tôi là chủ tịch một tập đoàn lớn.”

Nam khựng lại một giây.

Rồi anh gật đầu.

“Vậy chắc cô mệt lắm,” anh nói đơn giản.

Cô bật cười, nhưng trong tiếng cười có gì đó nghẹn ngào.

“Anh không ngạc nhiên à?”

Nam nhún vai. “Ngất xỉu thì dù là ai cũng giống nhau thôi.”

Cô gái cúi đầu.

“Cả đời tôi quen ra lệnh,” cô nói. “Quen được người khác chăm sóc. Nhưng chưa bao giờ… có người cho tôi nước, đỡ tôi ngồi dậy, mà không cần biết tôi là ai.”

Nam không đáp.

Anh chỉ lặng lẽ mở nắp chai nước khác, đặt bên cạnh cô.

Cô nhìn chai nước, rồi nhìn anh.

“Nếu tôi không tỉnh lại thì sao?” cô hỏi.

Nam trả lời không do dự: “Thì tôi sẽ cõng cô ra đường lớn. Xe hỏng cũng được. Nhưng người thì không thể bỏ.”

Cô gái cắn môi.

Nước mắt rơi.

Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, cô khóc trước mặt một người lạ.

Cô kể.

Về những cuộc họp căng thẳng.
Về cổ đông, về con số, về áp lực phải luôn mạnh mẽ.
Về việc không ai cho phép cô yếu đuối.

“Ở đó,” cô nói, “không ai hỏi tôi có mệt không.”

Nam lắng nghe, ánh mắt bình thản.

“Cô biết không,” anh nói chậm rãi, “chạy xe ngoài đường, tôi học được một điều: nếu cơ thể không chịu nổi nữa mà vẫn ép đi tiếp, thì sớm muộn cũng ngã.”

Cô nhìn anh.

“Vậy tôi nên làm gì?”

Nam nhìn thẳng vào rừng cây trước mặt. “Nghỉ lại. Không phải bỏ cuộc. Chỉ là… thở một chút.”

Gió thổi qua, lá cao su xào xạc.

Cô gái hít sâu.

Lần đầu tiên, không phải vì sợ hãi.

Một lúc sau, cô đứng dậy, hơi loạng choạng. Nam đỡ nhẹ vai cô.

“Cảm ơn anh,” cô nói. “Nếu hôm nay không gặp anh, tôi không biết mình sẽ ra sao.”

Nam cười hiền. “Có khi tôi mới là người nên cảm ơn. Ít nhất hôm nay tôi biết… những người ở trên cao cũng mệt như mình.”

Cô bật cười.

Rồi cô nói một câu khiến Nam sững sờ:

“Nếu sau này anh cần việc… hãy tìm tôi.”

Anh còn chưa kịp hỏi thì cô đã đọc tên mình.

Một cái tên mà Nam từng nghe trên báo, trên ti vi.

Nữ tỷ phú.

Chủ tịch tập đoàn.

Nam đứng lặng.

Cô nhìn phản ứng của anh, khẽ mỉm cười.

“Đừng lo,” cô nói. “Ở đây, tôi chỉ là một người vừa được anh cứu.”

Cô bước về phía chiếc xe.

“Anh chở tôi đi một đoạn nhé,” cô nói. “Nhưng không cần về công ty.”

Nam gật đầu, tim vẫn đập mạnh.

Chiếc xe máy nổ máy, lăn bánh rời khỏi rừng cao su.

Phía sau, nắng xuyên qua những thân cây thẳng tắp.

Và ở đâu đó giữa cuộc đời, một cuộc gặp tình cờ đã thay đổi số phận của hai con người — không phải bằng tiền bạc, mà bằng một chai nước, một câu nói, và một tấm lòng không phân biệt sang hèn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News