×
×

Nhung từng là cô gái rạng rỡ, hay cười, hay hát, tainan đã cướp đi nụ cười ấy, nhưng tôi th//ề sẽ dành cả đời để mang nó trở lại.

Tôi tên Hòa, một người đàn ông bình thường, sống đời bình dị ở một thị trấn nhỏ. Năm năm trước, cuộc sống của tôi đảo lộn khi Nhung, vợ tôi, gặp tai nạn giao thông và bị liệt toàn thân. Bác sĩ nói cô ấy không thể đi lại, không thể tự chăm sóc bản thân, và có lẽ, sẽ chẳng bao giờ hồi phục. Tôi đau đớn, nhưng tình yêu dành cho Nhung không bao giờ lung lay. Chúng tôi cưới nhau vì tình yêu chân thành, từ những ngày còn là sinh viên nghèo, cùng chia sẻ bát cơm nguội với cá khô. Nhung từng là cô gái rạng rỡ, hay cười, hay hát. Tai nạn cướp đi nụ cười ấy, nhưng tôi thề sẽ dành cả đời để mang nó trở lại.

Năm năm, tôi dốc cạn sức mình chăm sóc Nhung. Từ việc thay tã, nấu từng bữa cháo, đút từng thìa cơm, đến việc bế cô ấy ra sân hóng gió mỗi chiều, tôi chưa từng than vãn. Mẹ tôi khuyên: “Hòa, con còn trẻ, Nhung thế này, hay là tìm người khác đi.” Tôi gạt đi: “Mẹ, con yêu Nhung, cả đời này chỉ có cô ấy.” Bạn bè bảo tôi thật thà quá, rằng ngoài kia bao cám dỗ, bao cô gái sẵn sàng chờ tôi. Nhưng tôi từ chối tất cả. Một lần, cô đồng nghiệp trẻ trung ở công ty tỏ tình, tôi chỉ cười: “Cảm ơn em, nhưng anh chỉ cần Nhung.” Tôi tin, chỉ cần tôi cố gắng, Nhung sẽ mỉm cười trở lại, và mái ấm của chúng tôi sẽ bình yên như xưa.

Mâu thuẫn bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt. Nhung ngày càng ít nói, ánh mắt cô ấy thường trống rỗng, như thể tôi chỉ là người lạ. Có hôm, tôi pha cháo cá – món cô ấy từng thích – nhưng Nhung gắt gỏng: “Anh pha nhạt thế này, ăn thế nào nổi?” Tôi xin lỗi, cố sửa sai, nhưng lòng bắt đầu nặng trĩu. Tôi tự nhủ, cô ấy bệnh, tâm lý không ổn, mình phải chịu đựng. Nhưng những lời cay nghiệt ngày càng nhiều. “Anh vụng về thế, làm gì cũng hỏng!” hay “Tôi khổ thế này, anh có thấy áy náy không?” Tôi nuốt nước mắt, tiếp tục chăm sóc cô ấy, chỉ mong một ngày Nhung sẽ lại nhìn tôi với ánh mắt yêu thương.

Đêm định mệnh ấy, mọi thứ sụp đổ. Hôm đó, tôi về muộn sau ca làm thêm ở nhà máy. Đến nhà, tôi phát hiện quên chìa khóa. Điện thoại hết pin, không gọi được cho ai. Nhà chỉ có Nhung, nhưng cô ấy không thể ra mở cửa. Tôi đành trèo qua cửa sổ phòng khách, một việc tôi chưa từng làm vì sợ làm Nhung giật mình. Căn nhà tối om, chỉ có ánh sáng vàng hắt ra từ phòng ngủ. Tôi nhẹ nhàng bước tới, định gọi Nhung, nhưng bỗng khựng lại. Tiếng thì thầm khe khẽ vang lên, kèm theo một tràng cười trong trẻo – tiếng cười của Nhung. Lòng tôi như thắt lại. Đó là nụ cười tôi đã mong chờ suốt năm năm, nhưng nó không dành cho tôi.

Tôi hé cửa nhìn vào. Nhung ngồi trên giường, không còn vẻ yếu ớt thường ngày. Cô ấy đang video call trên laptop, cười rạng rỡ. Một giọng đàn ông vang lên từ màn hình: “Nhung, em cười đẹp thế, sao không cười thường xuyên hơn?” Tôi nhận ra giọng nói ấy – Tuấn, bạn thân thời đại học của tôi, giờ là bác sĩ ở thành phố. Nhung đáp, giọng ngọt ngào: “Tuấn, chỉ khi nói chuyện với anh, em mới thấy mình còn sống.” Tim tôi vỡ vụn. Tôi đứng như trời trồng, nghe họ tiếp tục nói. Tuấn thì thầm: “Chờ thêm chút nữa thôi, Nhung. Hòa sẽ không nghi ngờ đâu. Anh đã chuẩn bị hết, em sẽ sang đây với anh.”

Mâu thuẫn nội tâm bùng nổ. Tôi muốn xông vào chất vấn, nhưng chân như bị đóng đinh. Tôi lặng lẽ quay lại phòng khách, ngồi sụp xuống. Năm năm hy sinh, tôi từ chối mọi cám dỗ, sống như cái bóng vì Nhung, nhưng cô ấy lại dành nụ cười cho người khác. Tôi mở laptop cũ của mình, kiểm tra lịch sử truy cập. Hóa ra, Nhung đã liên lạc với Tuấn từ hơn một năm nay, qua email, qua Zalo. Những tin nhắn yêu thương, những kế hoạch bỏ trốn, và cả những lời chế giễu tôi: “Hòa ngu lắm, anh ấy nghĩ em liệt thật. Chỉ cần giả bệnh thêm chút nữa, em sẽ lấy được nửa tài sản rồi đi với anh.”

Twist bất ngờ đến khi tôi lục lại tủ tài liệu, tìm thấy một tập hồ sơ y tế giấu kín. Đó là báo cáo từ bệnh viện, xác nhận Nhung chỉ bị liệt tạm thời sau tai nạn, đã hồi phục từ hai năm trước. Cô ấy giả vờ liệt để lợi dụng tôi, để tôi chăm sóc như người hầu, trong khi âm thầm lên kế hoạch với Tuấn. Hóa ra, Tuấn không chỉ là bạn thân, mà còn là người yêu cũ của Nhung trước khi tôi quen cô ấy. Họ nối lại tình xưa ngay khi tôi bắt đầu làm việc cật lực để trả viện phí cho Nhung. Tệ hơn, Tuấn còn giúp Nhung giả mạo bệnh án, cung cấp thuốc để cô ấy diễn vai người liệt.

Tôi không khóc. Nỗi đau hóa thành cơn giận lạnh buốt. Tôi lên kế hoạch. Đầu tiên, tôi thuê thám tử theo dõi Tuấn, thu thập bằng chứng về việc anh ta giả mạo hồ sơ y tế – hành vi đủ để tước bằng bác sĩ. Tôi cũng tìm luật sư, chuẩn bị hồ sơ ly hôn, đảm bảo Nhung không lấy được một đồng tài sản nào, vì tôi đã ghi lại mọi khoản chi tiêu, mọi hóa đơn viện phí, chứng minh tôi là người duy nhất gánh vác gia đình. Tôi còn phát hiện Nhung đã âm thầm chuyển tiền tiết kiệm chung sang tài khoản của Tuấn – hành vi lừa đảo rõ ràng.

Đêm cuối cùng, tôi đối mặt Nhung. Tôi bật đoạn ghi âm cuộc gọi giữa cô ấy và Tuấn, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Nhung, năm năm qua, tôi sống vì em. Nhưng em chọn phản bội tôi.” Nhung tái mặt, lắp bắp: “Hòa, anh hiểu lầm rồi, em chỉ…” Tôi cắt lời: “Đừng diễn nữa. Em lành lặn từ lâu rồi, đúng không?” Nhung sững sờ, rồi bật khóc, nhưng tôi không còn mềm lòng. Tôi đưa đơn ly hôn và bằng chứng cho cô ấy xem. “Cảnh sát sẽ đến gặp Tuấn vì tội giả mạo giấy tờ. Còn em, ra đi với hai bàn tay trắng.”

Tôi nộp đơn kiện, công khai câu chuyện lên mạng xã hội. Bài viết lan truyền chóng mặt: “Tôi chăm vợ liệt 5 năm, đổi lại là tiếng cười em dành cho kẻ khác.” Dư luận phẫn nộ, Tuấn bị điều tra, mất việc. Nhung van xin tôi tha thứ, nhưng tôi chỉ nói: “Em đã cười với người khác, giờ hãy sống với lựa chọn của em.” Tôi bán căn nhà, chuyển đến thành phố mới, bắt đầu lại. Giờ đây, tôi không còn tìm nụ cười của Nhung nữa, mà tìm hạnh phúc cho chính mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News