PHẦN 1: ẢO MỘNG PHÙ HOA
Thành bước xuống khỏi chiếc xe sang trọng, mùi nước hoa Pháp nồng nàn của Linh vẫn còn vương vấn trên ve áo vest. Năm ngày ở Phú Quốc như một giấc mơ tách biệt khỏi thế giới thực. Ở đó, anh không phải là người chồng mẫu mực, không phải người cha bận rộn; anh chỉ là một gã đàn ông si tình, tận hưởng những bữa tối dưới ánh nến và tiếng sóng vỗ rì rào bên cạnh một người đàn bà trẻ trung, nuông chiều mọi bản ngã của anh.
Anh chỉnh lại cổ áo, hít một hơi thật sâu trước cửa căn biệt thự ở ngoại ô thành phố. Thành đã chuẩn bị sẵn một kịch bản hoàn hảo: “Chuyến công tác đột xuất ở Singapore gặp chút trục trặc về mạng viễn thông nên không liên lạc được”. Anh tin rằng Lam – vợ mình – vẫn như mọi khi, sẽ chỉ cằn nhằn vài câu rồi lại tất tả vào bếp hâm nóng bát canh, hỏi anh có mệt không.
Thành tra chìa khóa vào ổ. Tiếng lạch cạch vang lên giữa không gian tĩnh mịch của buổi chiều tà. Nhưng ngay khi cánh cửa vừa hé mở, một luồng không khí lạnh lẽo, trống rỗng ập vào mặt anh.
PHẦN 2: ĐỐI DIỆN VỚI SỰ THẬT
Căn nhà không có mùi thức ăn. Không có tiếng tivi vang vọng chương trình hoạt hình của cu Bo. Giữa phòng khách rộng lớn, ánh đèn vàng vọt hắt xuống ba bóng người.
Lam đứng đó, mặc chiếc váy đen tối giản nhưng thanh lịch lạ thường. Bên cạnh cô là cu Bo, đứa con trai 6 tuổi của anh, tay nắm chặt quai chiếc vali nhỏ màu xanh. Ngay sát chân họ là ba chiếc vali lớn khác đã được đóng gói cẩn thận, xếp ngay ngắn như thể chỉ chờ một lệnh khởi hành.
Thành khựng lại, nụ cười xã giao chuẩn bị sẵn trên môi cứng đờ:
Lam… hai mẹ con định đi đâu à? Sao lại xếp đồ đạc thế này?
Lam không trả lời ngay. Cô nhìn anh, ánh mắt không có lấy một tia giận dữ, cũng không có lấy một giọt nước mắt. Đó là cái nhìn của một người đã đi qua tận cùng của sự thất vọng để đạt đến sự bình thản đáng sợ. Cô bước lên một bước, trên tay cầm một xấp tiền polyme dày cộp, buộc bằng dây thun sơ sài.
Cô ném xấp tiền xuống mặt bàn đá, tiếng “cộp” khô khốc vang lên giữa sự im lặng đến nghẹt thở.
Năm ngày qua, anh đi đâu? – Lam hỏi, giọng đều đều.
Anh… anh đã bảo là đi Singapore xử lý dự án phần mềm mà. Em sao thế? Anh mua quà cho hai mẹ con đây…
Lam khẽ cười, một nụ cười nửa miệng đầy cay đắng. Cô giơ điện thoại lên. Trên màn hình là hàng loạt ảnh chụp Thành và Linh tại resort. Không phải ảnh lén lút, mà là những tấm hình check-in công khai trên trang cá nhân của Linh với dòng trạng thái: “Hạnh phúc là khi được ở bên người mình yêu tại nơi chân trời góc bể”.
Dự án của anh có vẻ rất “nóng bỏng” đấy, Thành ạ. – Lam nói, giọng lạnh như băng.
Thành tái mặt, lắp bắp:
Lam, nghe anh giải thích… đó chỉ là… là sự cố… cô ta tự ý theo anh…
Lam giơ tay ngắt lời. Cô không muốn nghe thêm bất cứ một từ ngữ dối trá nào nữa. Cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông mình từng thề non hẹn biển, dõng dạc tuyên bố 6 từ ngắn gọn nhưng nặng tựa ngàn cân:
“MỜI ANH RA KHỎI NHÀ TÔI.”
PHẦN 3: SỰ NGỠ NGÀNG CỦA KẺ PHẢN BỘI
Thành sững sờ. Anh như không tin vào tai mình:
Em nói cái gì? Đây là nhà của anh! Anh là người trả tiền mua căn nhà này!
Lam rút trong túi ra một tờ giấy, đẩy về phía anh. Đó là bản sao giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và căn nhà. Tên người sở hữu duy nhất: Nguyễn Mai Lam.
Anh quên rồi sao? Năm ngoái, khi anh đầu tư thua lỗ và sợ chủ nợ tìm đến, anh đã làm thủ tục sang tên toàn bộ căn nhà này cho em để “tẩu tán tài sản” theo lời anh nói. Lúc đó anh bảo: “Anh tin em nhất trên đời”. Và tôi đã giữ nó, không phải để chiếm đoạt, mà để bảo vệ mái nhà này cho con trai tôi.
Thành khuỵu xuống ghế sofa. Anh đã hoàn toàn quên mất nước cờ đó trong cơn say tình ái.
Còn xấp tiền kia? – Thành chỉ tay vào đống tiền trên bàn.
Đó là 200 triệu tiền lương và thưởng anh đưa tôi giữ suốt một năm qua. Tôi không đụng đến một đồng. Coi như đó là phí “thuê nhà” của anh và phí nuôi con trong những ngày anh bỏ đi. Tôi trả lại cho anh để anh có vốn liếng mà đi xây tổ ấm mới với người tình.
Lam dắt tay cu Bo bước về phía cửa. Đứa bé nhìn cha nó bằng ánh mắt lạ lẫm, không còn sự quấn quýt như mọi khi. Lam đã dạy con đủ để nó hiểu rằng, khi một người đàn ông không trân trọng mẹ mình, người đó không còn xứng đáng được gọi là “người hùng”.
PHẦN 4: HỒI KẾT – SỰ TỰ DO ĐẮT GIÁ
Thành chạy theo, giữ lấy tay Lam:
Lam, anh sai rồi! Anh chỉ nhất thời bị cám dỗ thôi. Anh không thể sống thiếu em và con. Em định đi đâu giữa đêm hôm thế này?
Lam gạt tay anh ra, ánh mắt cô sáng rực dưới ánh đèn đường vừa mới bật:
Tôi không đi đâu cả. Tôi và con chỉ ra ngoài ăn tối để ăn mừng sự tự do. Anh mới là người phải đi. Vali của anh, tôi đã vứt ra ngoài cổng từ lúc nãy rồi.
Cô bấm khóa cửa điện tử, tiếng “tít” vang lên như dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân 10 năm. Lam cùng con trai bước lên chiếc taxi đã đợi sẵn. Qua ô cửa kính, cô thấy Thành đứng chơ vơ giữa sân, xung quanh là đống vali quần áo bị vứt ngổn ngang và xấp tiền rơi vãi dưới chân.
Sự trả thù thâm thúy nhất không phải là đánh ghen, không phải là gào thét. Sự trả thù đỉnh cao nhất chính là sự buông bỏ trong kiêu hãnh.
Nửa năm sau, Lam nhận được tin Thành và Linh đã chia tay sau khi anh ta khánh kiệt vì những khoản nợ và sự đào mỏ của cô nhân tình. Thành tìm đến nhà xin gặp con, nhưng Lam chỉ để lại một lời nhắn thông qua luật sư: “Cánh cửa này chỉ mở ra cho những người xứng đáng. Người lạ xin vui lòng không làm phiền”.
Sáng hôm đó, Lam mở cửa sổ, hít hà mùi hương của hoa hồng leo ngoài ban công. Cô nhận ra rằng, khi trút bỏ được một gã đàn ông tồi, thế giới xung quanh bỗng trở nên rộng lớn và thơm tho đến lạ kỳ. Cô không còn là “vợ của Thành”, cô là Lam – một người phụ nữ tự do, xinh đẹp và nắm giữ vận mệnh của chính mình.