Tôi chưa bao giờ nghĩ một tin nhắn duy nhất có thể phá nát cả cuộc đời mình.
Đêm đó, tôi mất ngủ. Không phải vì cãi nhau với chồng, cũng không phải vì công việc. Chỉ là cảm giác bất an lạ lùng khiến tôi mở điện thoại xem giờ.
00:47 AM.
Nhưng điều khiến tôi sững người không phải thời gian.
Mà là một thông báo Messenger ở nhóm chung cư:
“Anh Hoa – Tòa B2 đã gửi 1 tin nhắn.”
Chồng tôi chính là Anh Hoa – B2.
Tôi tò mò mở ra.
Và đời tôi sụp đổ trong vòng một giây:
“đừng khóa cửa tí anh sang”
Những chữ trắng hiện rõ trên nền xanh.
Một sự im lặng chết người bao phủ cả căn phòng. Tim tôi đập nhanh tới mức tưởng như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Tôi nhìn sang người đàn ông đang nằm cạnh mình — ngủ bình yên, ngon lành, như thể chưa từng giấu tôi điều gì suốt bốn năm qua.
Tôi bấm vào tin nhắn. Chưa tới một phút sau, anh đã cuống cuồng gỡ. Nhưng quá muộn. Cả nhóm đã thấy. Và một số người bắt đầu “haha”, “wow”, thả icon cười trêu chọc.
Tôi không cười. Tôi lạnh toát từ đầu đến chân.
Tí anh sang? Sang ai?
Và quan trọng nhất: suốt 4 năm sống ở đây, anh đã “sang” bao nhiêu lần?
Tôi mở danh sách thành viên nhóm. Cả chung cư hơn trăm người, tôi không biết anh “nhắn nhầm” cho ai. Nhưng có một điều tôi chắc chắn: anh chưa bao giờ nhắn cho tôi như vậy.
Tôi ngồi dậy.
Tôi không làm ầm. Không hét. Không đánh thức anh.
Tôi chỉ mở lịch camera của toà nhà. Thứ mà anh nghĩ tôi không biết cách xem.
1. 4 NĂM – SỰ THẬT NẰM TRONG NHỮNG ĐOẠN CLIP IM LẶNG
Camera hành lang không rõ mặt, nhưng… dáng đi thì không thể nhầm.
12h03 đêm — hai tuần trước:
Anh rời nhà, mặc áo khoác đen.
12h47 — anh quay về, đầu cúi thấp, tay cầm túi nylon.
1h20 — tuần trước nữa.
11h56 — tháng trước.
Cứ đều như một cái lịch sinh hoạt bí mật.
Tôi kéo ngược lại… càng xem càng lạnh sống lưng.
4 năm.
Gần 4 năm như thế.
Một tháng ít nhất 2–3 lần.
Mỗi lần đều là nửa đêm.
Tay tôi run đến mức suýt đánh rơi điện thoại.
Tôi bật tìm lại các cuộc gọi, tin nhắn, hoá đơn thanh toán Grab, giao hàng… Những thứ rất nhỏ mà tôi từng bỏ qua:
— Tại sao anh hay bảo đi đổ rác tận 20–30 phút?
— Tại sao anh hay trực đêm ở công ty dù anh làm văn phòng?
— Tại sao cứ 11h là anh tắt chuông điện thoại?
Từng mảnh ghép khớp vào nhau như một trò chơi mà tôi không hề biết mình là người thua cuộc.
Tôi hít sâu. Tôi sẽ không khóc. Không lúc này.
Tôi cần biết anh “sang” phòng nào.
2. SỰ THẬT Ở CĂN HỘ ĐỐI DIỆN
Tôi mở camera tầng. Mỗi căn hộ đều để giày dép trước cửa. Tôi để ý:
Căn 1206 – đối diện nhà tôi.
Hộp sữa bầu đặt ngay cửa. Hôm trước tôi còn gõ nhờ kim bấm hộ khi họ vắng nhà.
Ghế nhựa nhỏ màu hồng.
Một đôi dép nam cỡ 43 mới tinh.
Một đôi dép nữ bầu bí to bản.
Tôi đã nghĩ người đàn ông trong nhà ấy là chồng chị vợ bầu. Nhưng bây giờ…
Tôi mở tiếp camera.
4 năm qua, mỗi lần anh tôi đi — anh đều dừng trước căn 1206. Không bao giờ bấm chuông. Chỉ gõ 3 cái.
Cốc. Cốc. Cốc.
Cánh cửa mở hé, anh chui vào như một con trộm đã quá quen lối.
Tôi suýt nghẹt thở.
Tôi biết chủ nhân căn hộ 1206:
Chị Oanh.
Ly hôn cách đây 4 năm.
Chuyển về đây ngay trước thời điểm ấy.
Làm giáo viên mầm non.
Hiền lành, nhẹ nhàng… và luôn tránh ánh mắt tôi.
Tôi hiểu hết rồi.
4 năm trước — khi chúng tôi chuyển đến, có lẽ họ đã bắt đầu tất cả.
Có khi còn trước cả thời điểm đó.
Và đứa bé trong bụng chị ấy…
Tôi không dám nghĩ tiếp.
3. NỬA ĐÊM ĐỐI MẶT – BÍ MẬT BỊ LỘ
Lúc đó, anh lăn sang ôm tôi, như thói quen mỗi đêm.
Tôi đẩy anh ra.
Anh ngái ngủ:
— Gì thế em?
Tôi chìa điện thoại trước mặt anh.
Tin nhắn 4 chữ.
History camera.
Lịch sử di chuyển.
Anh bật dậy, mặt trắng bệch.
— Em… em hiểu nhầm rồi…
— Anh sang phòng ai?
Anh im. Một sự im lặng đặc quánh, nặng nề, đáng ghét.
Tôi lặp lại câu hỏi:
— Anh. Sang. Phòng. Ai?
Anh thở gấp, mồ hôi túa ra:
— Chỉ là… hàng xóm nhờ giúp… sửa vòi nước… linh tinh…
— 4 năm sửa vòi nước lúc nửa đêm?
Tôi cười nhạt. Nụ cười khiến anh lắp bắp.
Cuối cùng anh buông một câu:
— Em không hiểu đâu!
Tôi gào lên:
— Vậy nói cho tôi hiểu đi!
Anh bưng mặt:
— Em ấy… yếu đuối… cần người bên cạnh… Anh chỉ…
— Chỉ cái gì? Chỉ anh? Hay cả anh và con anh?
Anh ngẩng phắt lên.
Ánh mắt anh lúc ấy… tôi sẽ không bao giờ quên.
Một sự thừa nhận không thành tiếng.
Tôi đứng không vững.
— Đứa bé… của anh?
Anh không trả lời. Nhưng không trả lời… chính là câu trả lời.
4. CUỘC HỌP ĐÊM Ở CĂN 1206 – TẤT CẢ VỠ TUNG
Tôi không đợi trời sáng.
Tôi đập cửa căn 1206 liên tục.
Chị Oanh mở cửa, mặt xanh tái. Thấy tôi, chị hoảng loạn:
— Em… từ từ… nghe chị nói…
Chồng tôi chạy tới kéo tay tôi lại:
— Em đừng làm ầm lên!
Tôi hất anh ra, nhìn thẳng vào chị:
— Chị mang thai được mấy tháng rồi?
Chị ấy bật khóc:
— 3 tháng…
Tôi cảm thấy mọi thứ tối sầm.
— Của ai?
Hai người nhìn nhau. Cái nhìn hèn nhát, trốn tránh.
Và rồi… chị thều thào:
— Của… anh ấy.
Tôi quỵ xuống ngay hành lang.
Cả chung cư bắt đầu hé cửa xem. Những lời xì xào, ánh mắt soi mói như dao cứa vào da thịt.
Anh cố kéo tôi đứng dậy:
— Anh xin lỗi… Anh sai rồi… Em đừng làm lớn chuyện…
Tôi gào lên:
— TÔI LÀM LỚN CHUYỆN? Người làm lớn chuyện là hai người!
Anh ngoại tình 4 năm!
Anh có con riêng!
Anh nhắn “đừng khóa cửa tí anh sang” vào nhóm chung cư!
Anh muốn tôi còn phải im lặng?
Tiếng tôi vang cả tầng.
Bạn biết điều khiến tôi đau nhất là gì không?
Không phải sự phản bội.
Không phải đứa con.
Không phải 4 năm sống chung với lừa dối.
Mà là anh ta chỉ sợ bị xấu mặt trước hàng xóm, chứ không hề sợ làm tổn thương tôi.
5. CÁI KẾT – NƠI SỰ THẬT CHỈ CÒN LẠI MỘT NGƯỜI ĐAU
Tôi nộp đơn ly hôn ngay sáng hôm sau.
Anh ta van xin, quỳ gối, thề thốt, đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho cô ấy cô đơn, cho tôi bận rộn, cho “sai lầm”.
Tôi không còn nghe được gì.
Tôi chỉ nói một câu:
“Lỗi của anh không phải ngoại tình.
Mà là anh đã phản bội tôi suốt 4 năm
và vẫn nghĩ tôi ngu ngốc để không bao giờ biết.”
Anh ta bật khóc. Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc như vậy.
Nhưng đã quá muộn.
Tôi ký.
Đem đồ ra khỏi nhà.
Và không ngoái đầu lại.
Đêm đó, tôi ngủ ở nhà mẹ.
Tôi mơ thấy tin nhắn đó lần nữa.
“đừng khóa cửa tí anh sang”
Nhưng trong giấc mơ… tôi là người trả lời:
“Cửa đã khóa rồi. Và đời tôi cũng thế.”