Lan Anh ngồi bất động trên ghế sofa, hai tay se khít chiếc điện thoại như thể nó là vật cứu mạng cuối cùng. Trước mặt cô, bà Hiền – mẹ chồng – đang quỳ, đầu trả sàn nhà gạch hoa lạnh ngắt. Giọng bà chạy run, cân bằng:
“Con ơi… mẹ van con… tình chàng Tuấn… ba tỷ… chỉ ba tỷ thôi…”
Tỷ lệ. Con số đó như một cú ném đòn nặng nề vào Lan Anh. Cô nhìn sang Minh – chồng mình – đang đứng tựa cửa, vẻ mặt lạnh tanh, đôi mắt không chút cảm xúc. Anh không nói gì, chỉ Yên tĩnh quan sát mẹ mình quỳ dưới đất.
Thằng Tuấn là em trai nhỏ của Minh, thân thiết tuổi tám. Từ nhỏ, nó đã có chiều quá lớn. Học hành thì lót bờ, chơi bời thì số một. Ra trường, thay vì đi làm, không lao vào kinh doanh tiền ảo, cá độ bóng đá, rồi vay nặng lãi. Lần nào cũng thế: thua sạch, chạy về khóc, bà Hiền lại bán vàng, thế chấp nhà, cuối cùng đưa nặng sang Minh.
Lần khác. Tỷ lệ. Không phải trăm triệu, không phải trăm triệu. Ba tỷ đồng – đủ để mua một căn chung cư cao cấp ở quận 7. Đủ để trả nợ học phí cho hai đứa con đang học. Đủ để Minh mở rộng sản xuất nội thất – giấc mơ anh ấp suốt năm.
Lan Anh hùng nước bốt. Cô biết Minh sẽ từ chối. Anh luôn từ chối. Nhưng lần này, bà Hiền không chỉ đọc. Bà quỳ. Bà đập đầu xuống sàn. Máu từ lông mày, loang thành công đỏ trên nền trắng.
“Minh… con ơi… mẹ chỉ còn mỗi mình con…”
Minh vẫn im lặng. Rồi anh bước tới, cuốc xuống, nâng mẹ dậy. Lan Anh phê bình. Có thể xin vui lòng. Có thể điều này sẽ xảy ra lần này anh sẽ…
Nhưng Minh không nói gì với mẹ. Anh nhìn thẳng vào mắt Lan Anh, giọng đều đều, lạnh như băng:
“Em muốn yêu nó không? Cứ việc. Nhưng đừng dùng tiền của anh.”
11 từ. Chỉ 11 từ. Nhưng như nghiền dao cắt ngọt gan Lan Anh.
Cô ấy ghi điểm. Đã 12 năm hôn nhân, chưa bao giờ Minh nói với cô bằng giọng điệu ấy. Anh luôn nhường nhịn, bảo vệ cô trước mẹ chồng, luôn chia sẻ mọi thứ – từ đồng tiền cuối cùng đến giấc ngủ cuối cùng. Vậy mà giờ đây, anh nói: đừng dùng tiền của anh .
Lan Anh cảm thấy cổ triết phiền muộn. Cô nhìn bà Hiền – người đàn bà đã chiều cô ngay thẳng vì chiều sinh con gái đầu lòng, từng bắt cô quỳ xin lỗi vì nấu cơm nhạt, từng tuyên bố sẽ không bao giờ chấp nhận cô nếu không được sinh con trai. Giờ đây, bà quỳ trước mặt cô, khóc lóc van xin.
Và chồng cô – người đàn ông cô yêu thương nhất – lại đứng đó, như người ngoài cuộc.
Tỷ lệ nợ phải trả không phải một ngày.
Năm 2018, nó vay 200 triệu để “đầu tư coin”. Thừa sạch. Bà Hiền bán mảnh đất hương thơm ông để lại.
Năm 2020, hãy vay 500 triệu để “chơi chứng khoán phái sinh”. Thừa sạch. Minh phải bán căn hộ cũ ở quận 3 – nơi anh và Lan Anh từng sống những ngày đầu hôn nhân – để trả nợ.
Năm 2022, không vay 1 tỷ để “mở công ty xuất khẩu nông sản”. Công ty ma. Tiền biến mất. Lần đó Minh không còn tài sản để bán. Anh vay ngân hàng, lãi sinh hoàng con, phải làm thêm ba ca mỗi ngày.
This time, tỷ lệ. Not a row. Là xã hội đen. Chúng tôi gửi ảnh Tuấn bị trói, miệng dán băng keo, mắt trợ lực. Tin nhắn kèm theo: “Trả trong 7 ngày. Không thì chặt tay.”
Bà Hiền không còn gì để bán. Nhà đang ở là tài sản duy nhất, nhưng đã được chấp nhận ngân hàng từ trước. Bà chỉ còn một con đường: quỳ trước con trai cả.
Đêm đó, Lan Anh không ngủ.
Cô nằm bên Minh, nghe anh thở đều. Nhưng cô biết anh cũng không ngủ. Không có công cụ nào trong phòng nặng như vậy.
“Minh…” – cô nhẹ gọi.
Anh không đáp.
“Em biết anh giận thằng Tuấn. Em cũng giận. Nhưng… mẹ quỳ ngọc anh…”
Minh bật dậy, ngồi dựa đầu giường. Ánh đèn ngủ hắt lên đối diện với anh, giải quyết vấn đề bình thường hơn.
“Anh đã nói rồi. Không phải lần đầu. Lần nào cũng thế. Cứu nó hôm nay, mai nó lại vay. Anh không còn gì để mất nữa Anh ơi.”
Môi trường Lan Anh. Cô hiểu. Nhưng cô cũng thấy bà Hiền – dù giải quyết, dù từng đối xử tệ với cô – vẫn là mẹ. Và Tuấn, dù hư hỏng, vẫn còn chồng chất.
“Nhưng…nếu nó chết thì sao?”
Minh cười khẩy. Nụ cười đầu tiên trong ngày, nhưng lạnh lùng.
“Chết? Nó mà chết dễ thế à? Lần trước bị chém 3 còn sống. Lần trước nữa bị bắt cóc vẫn trốn được. Nó là con gián, Anh ơi. Cứu nó, nó lại đẻ ra nợ mới.”
Lan Anh im lặng. Cô biết Minh đúng. Nhưng cô cũng biết, dù không nghiên cứu, bà Hiền cũng sẽ phát điên. Và lương tâm cô… sẽ không bao giờ Yên.
Sáng hôm sau, Lan Anh đến ngân hàng.
Cô rút toàn bộ sổ tiết kiệm – 800 triệu – tiền dành dụm 10 năm, tiền thưởng, tiền mừng cưới, tiền mừng sinh nhật con. Cô thế chấp căn hộ đang ở – trị giá 2,2 tỷ. Tổng cộng: 3 tỷ.
Nhân viên ngân hàng ngạc nhiên: “Chị chắc chứ? Lãi suất cao lắm. Nhà này là tài sản lớn nhất của gia đình chị mà.”
Lan Anh gật đầu. Mắt cô khô khốc.
“Chắc.”
Cô không nói với Minh. Cô biết anh sẽ ngăn cản. Cô chỉ nhắn tin cho bà Hiền: “Chiều con mang tiền qua.”
Chiều đó, Lan Anh lái xe đến một quán cà phê cũ ở quận 8. Bà Hiền ngồi co ro sau ghế, mặt cắt không còn giọt máu. Tuấn không có mặt – đang trốn đâu đó.
Người đàn ông đối diện mặc áo phông đen, xăm trổ đầy tay, cười nhếch mép:
“Chị là chị dâu thằng Tuấn à? Đúng giờ ghê. Tiền đâu?”
Lan Anh đặt vali lên bàn. Mở ra. Ba tỷ tiền mặt, xếp ngay ngắn.
Người đàn ông kiểm đếm. Gật gù.
“Được. Nhưng chị biết không? Thằng Tuấn còn nợ lãi. 500 triệu nữa. Không trả, tuần sau quay lại.”
Lan Anh chết lặng.
“500 triệu? Trong hợp đồng chỉ ghi 3 tỷ!”
Người đàn ông nhún vai.
“Hợp đồng? Chị ngây thơ thế. Lãi mẹ đẻ lãi con. Không trả, chị dâu cũng lên bàn mổ.”
Hắn đứng dậy, vỗ vai Lan Anh:
“Cảm ơn chị. Lần sau gặp lại nhé.”
Tối đó, Lan Anh về nhà trong tình trạng gần như suy sụp. Minh đang nấu cơm. Anh nhìn cô, cau mày:
“Sao mặt em tái thế?”
Lan Anh kể hết. Về 3 tỷ. Về 500 triệu lãi. Về mối đe dọa.
Minh đặt muôi xuống. Lần đầu tiên, anh run. Nhưng không phải vì sợ.
“Em… thế chấp nhà?”
Lan Anh gật đầu, nước mắt rơi.
Minh lao ra khỏi bếp, đấm mạnh vào tường. Máu chảy từ khớp tay.
“Anh đã nói rồi! Đừng dùng tiền của anh! Em nghe không hiểu tiếng người à?!”
Lan Anh khóc nức nở.
“Em không thể để mẹ quỳ… em không thể để thằng Tuấn chết…”
Minh nhìn cô, ánh mắt đau đớn xen lẫn giận dữ.
“Em biết không? Anh không giận em vì em cứu nó. Anh giận em vì em không tin anh. Em nghĩ anh sẽ để mẹ quỳ mãi sao? Em nghĩ anh để mặc em trai chết sao?”
Lan Anh ngẩng lên.
“Anh… định làm gì?”
Minh cười. Nụ cười lần này… khác hẳn. Lạnh lùng, nhưng đầy mưu tính.
“Anh đã chuẩn bị từ 3 tháng trước. Khi anh biết thằng Tuấn vay nặng lãi.”
Ba tháng trước, Minh nhận được tin nhắn nặc danh: ảnh Tuấn ký giấy nợ 3 tỷ. Kèm theo: “Muốn cứu em trai, chuẩn bị tiền.”
Minh không hoảng loạn. Anh làm điều không ai ngờ: liên lạc với công an kinh tế.
Anh cung cấp toàn bộ thông tin: tên chủ nợ, địa chỉ, lịch sử giao dịch. Anh bí mật ghi âm cuộc gọi, chụp ảnh tin nhắn, thậm chí cài định vị vào điện thoại Tuấn.
Nhưng anh không nói với ai. Không nói với mẹ. Không nói với vợ. Vì anh biết: chỉ cần một người biết, kế hoạch sẽ đổ bể.
Anh chờ. Chờ đến ngày chúng ép gia đình đến đường cùng.
Và hôm nay, Lan Anh tự nguyện dâng 3 tỷ.
Cùng lúc Lan Anh giao tiền, đội đặc nhiệm ập vào quán cà phê.
10 phút sau, chủ nợ bị còng tay. Tang vật: 3 tỷ tiền mặt, vali, hợp đồng giả. Tất cả được ghi hình đầy đủ.
Tuấn được đưa về đồng – không phải để bắt, mà để làm nhân chứng .
Hóa ra Tuấn không phải nợ ngu ngốc. Nó được phóng ra theo kế hoạch lớn hơn của Minh.
Tại Đồng Công An, Minh bước vào phòng thẩm định. Tuấn ngồi đó, mặt mày tiện dụng nhưng… tỉnh táo lạ thường.
Minh nhìn em trai, giọng trầm:
“Mày diễn hay lắm.”
Tuấn cười nhếch:
“Cảm ơn anh. Không có anh làm đạo diễn, em làm sao đóng gói trọn vai à?”
Lan Anh đứng ngoài cửa, nghe thấy hết. Cô chết tĩnh lặng.
Hóa ra tất cả là kịch bản .
Tuấn không tái nghiện cờ.
Không có xã hội đen thực sự.
Tỷ lệ là tiền… của Minh.
Minh đã xây dựng toàn bộ vở kịch này để dạy cô Hiền một bài học cuối cùng .
Ba năm trước, bà Hiền từng ép Minh bán nhà để trả nợ cho Tuấn. Minh từ chối. Một email tự động. Minh char bộ.
Nhưng lần đó, Minh phát hiện: bà Hiền và Tuấn cùng cấu kết với chủ nợ để lừa anh .
Chúng tôi xây dựng cảnh bắt, chém tay, gửi hình ảnh giả. Tiền Minh đưa ra, bà Hiền và Tuấn chia nhau, gửi ngân hàng Thụy Sĩ.
Minh im lặng. Chăm sóc. Chờ ngày thanh toán.
Và hôm nay, anh ngược thế cờ.
Tỷ lệ trong hợp lệ? Là tiền Minh chuẩn bị từ dài, đánh dấu seri để truy vết.
Xã hội đen? Minh là thành viên, có công việc chứng minh.
Tuấn bị đánh? Trang điểm.
Bà Hiền quỳ? bản Minh viết từ đầu.
Trong phòng khách, cả gia đình ngồi lại. Bà Hiền chạy run. Đầu ra của Tuan. Lan Anh đứng sau Minh, nước mắt lăn dài.
Cách cài đặt bảng sơ đồ xung quanh:
Sao kê tài khoản Thụy Sĩ mang tên bà Hiền: 4,2 tỷ lệ.
Giả mạo hợp đồng.
Tin nhắn giữa bà và nợ cũ.
Bà Hiền quỳ xuống. Lần này không diễn ra.
“Minh… mẹ sai rồi…”
Minh nhìn mẹ, giọng lạnh:
” Mẹ từng nói: ‘Mẹ chỉ còn mỗi mình con.’ Con nói lại: Con không còn mẹ nữa “
Anh quay sang Tuấn:
“Có thể muốn sống không? Ký giấy từ bỏ quyền kế hoạch. Cải thiện nhà này. Không bao giờ quay lại.”
Tuấn chạy ngược ký.
Ba ngày sau, bà Hiền nhập viện vì ức chế. Tuấn biến mất. Ngôi nhà được đặt tên cho Lan Anh.
Minh ôm vợ, thì thầm:
“Em giận anh không?”
Lan Anh lắc đầu.
“Em chỉ buồn… vì anh không tin em đủ để nói thật.”
Minh hôn lên rào cô.
“Anh xin lỗi. Nhưng đây là cách duy nhất để kết thúc vòng trốn ẩn.”
Lan Anh nhìn ra cửa sổ. Trời mưa. Cô ấy cười yếu ớt.
“11 từ của anh… em sẽ không bao giờ quên.”
Minh nút chặt tay cô.
“Và anh sẽ không bao giờ để em phải lựa chọn giữa anh và gia đình nữa.”