Ở xã Sơn Lâm, cả huyện không ai không biết ông Phúc “lan đột biến” – chủ vườn lan to nhất vùng, trị giá hơn 3 tỷ.
Nhưng ông lại nổi tiếng… khó ở.
Ngày nào tưới lan, nước cũng phun xối xả sang phên phơi bánh đa của nhà hàng xóm – vợ chồng bà Tình – ông Hào.
Họ than phiền hết lần này đến lần khác.
Ông Phúc chỉ gắt:
— “Bánh đa thì có gì mà quý? Lan tôi mới đáng tiền. Tạt tí nước cũng kêu.”
Cả xóm ngán ngẩm
Một buổi chiều cuối tuần, ông Phúc vừa chụp ảnh lan để rao bán đãi khách.
Sáng hôm sau, khi vừa mở cửa vườn, ông chết lặng.
Hơn 400 chậu lan đột biến, loại nào loại nấy giá bằng chiếc SH, đều héo rũ như bị ai hút hết sinh khí.
Lá quăn, gốc thâm đen, thân chảy nhớt.
Ông Phúc ngồi bệt xuống, tay run lẩy bẩy:
— “Tiêu… tiêu hết rồi…”
Hàng xóm kéo đến xì xào:
— “Chắc nhà bà Tình trả đũa đó!”
— “Bao lần làm hỏng bánh đa, bị chơi lại cũng đáng!”
Ông Phúc nghe thế tức tối, chạy sang đập cửa nhà bà Tình:
— “Hai người bỏ thuốc vào vườn lan của tôi đúng không? Nói!”
Bà Tình hoảng hốt:
— “Tôi còn chưa có tiền chữa bệnh cho chồng, lấy đâu ra thuốc độc? Với lại tôi nào dám.”
Hai bên lời qua tiếng lại, cả xóm nháo nhào.
Ông Phúc dọa:
— “Tôi báo công an! Đền không nổi đâu!”
Công an vào cuộc – phát hiện bất ngờ
Khi lực lượng xã đến kiểm tra, họ để ý một điều:
Lan không bị phun thuốc độc. Mà là nhiễm nấm từ… chính nguồn nước tưới.
Nghe đến đây, ông Phúc trố mắt:
— “Tôi dùng nước mưa, với nước giếng nhà tôi đào sâu 22 mét, sao bị nấm được?”
Cán bộ xã dẫn ông ra giếng.
Và chỉ cần nhìn xuống miệng giếng, ông Phúc xanh mặt như mất hồn.
Trong giếng, nổi lềnh bềnh là những mảng bột trắng, từng cục to bằng nắm tay.
Ông Hào – hàng xóm – run rẩy giải thích:
— “Tôi phơi bánh đa cạnh nhà ông, nước ông tạt sang làm bánh ướt, tôi phải đổ các mẻ hỏng vào bao. Không hiểu sao hai hôm nay bao rách, nước mưa cuốn hết xuống giếng nhà ông…”
Một bác lớn tuổi chen vào:
— “Bột bánh đa để lâu dễ sinh nấm khuẩn fusarium. Giếng mà dính thứ đó thì lan chết là phải.”
Không ai cố ý.
Không ai chơi đểu.
Tất cả là do… chính việc tưới nước sang nhà hàng xóm của ông Phúc, khiến họ đổ bánh đa hỏng đúng vị trí nước chảy về phía giếng nhà ông.
Ông Phúc khụy xuống:
— “…Tôi tự làm chết lan của mình?”
Khi cán bộ xã kiểm tra sâu hơn, họ phát hiện:
Giàn lan của ông Phúc vốn mắc bệnh từ lâu, nhưng ông dùng phân kích rễ liều cao để ép cây bung mầm, tạo vẻ “lan khỏe” cho khách mua.
Loại phân đó kết hợp với nấm fusarium từ giếng khiến lan chết sạch chỉ sau một đêm.
Một cán bộ nói thẳng:
— “Nếu ông không phun nước sang nhà người ta thì họ đã không phải phơi bánh nơi đó. Và bột hỏng cũng không lọt vào giếng.”
Ông Phúc cứng họng.
Không còn ai nói gì nữa.
Vườn lan hơn 3 tỷ tan nát.
Ông Phúc phải vay nợ để cứu vãn kinh doanh.
Còn với nhà bà Tình – ông Hào, ông đến xin lỗi thật lòng lần đầu tiên sau bao năm:
— “Lỗi tại tôi hết. Sang đây cảm ơn và xin lỗi hai người.”
Bà Tình chỉ đáp nhẹ:
— “Sống cạnh nhau thì thương nhau mà sống. Đừng vì mấy chậu lan mà quên điều đó.”
Một bài học đau đớn nhưng xứng đáng.