Tôi Đi Xem Mắt Bị Bạn Gái C//oi Thư///ờng, Đang Định Bỏ Đi Thì Dì Bàn Bên Cạnh Đến Nói: Này Cháu Có Muốn Gặp Con Gái Cô Không? Và rồi…
Tôi năm nay 33 tuổi, tên Lâm, nhân viên kỹ thuật bình thường trong một công ty thiết bị điện tử. Cuộc đời tôi không có gì đặc biệt: không giàu có, không đẹp trai, không học thức cao. Nhưng tôi thật lòng muốn tìm một người để xây dựng gia đình. Mẹ tôi lo cho tôi lắm, ngày nào cũng thở dài thườn thượt, rồi cuối cùng ép tôi đi xem mắt với con gái bạn của bà.
Tôi đồng ý cho yên chuyện, nhưng thú thật trong lòng không kỳ vọng.
Buổi xem mắt diễn ra tại một quán cà phê khá sang trọng, loại tôi không bao giờ tự vào nếu không có lý do. Cô gái tên Vy, 28 tuổi, ăn mặc lộng lẫy như đi casting hoa hậu. Tôi vừa ngồi xuống chưa đầy một phút, cô ấy đã nhìn tôi từ đầu đến chân như quét mã QR.
“Anh đi xe gì?” – câu đầu tiên cô ấy hỏi.
Tôi cười gượng: “Anh đi xe máy, nhà anh gần đây.”
“À…” – cô ấy kéo dài giọng, ánh mắt lộ rõ thất vọng.
Rồi cô ấy hỏi tiếp: “Lương anh bao nhiêu? Có nhà riêng chưa? Bố mẹ anh làm gì?”
Tôi trả lời thành thật, còn cô ấy càng nghe càng tỏ ra chán nản. Cô không thèm che giấu sự coi thường, còn lén nhắn tin cười cợt với ai đó. Tôi ngồi đối diện, cảm giác mình như món hàng lỗi đang chờ bị trả về.
Khi nhân viên mang nước ra, Vy thậm chí không nhìn, chỉ quăng một câu:
“Em nghĩ chúng ta không hợp đâu. Em muốn tìm người có điều kiện hơn. Anh… à… cố gắng nhé.”
Câu “cố gắng nhé” như một cái tát.
Tôi đứng dậy, cúi đầu lịch sự rồi xoay người định rời đi ngay, chỉ mong thoát khỏi sự nhục nhã này.
Vừa bước vài bước, bỗng có tiếng gọi nhỏ từ bàn bên cạnh:
“Cháu trai… chờ một chút.”
Tôi quay lại. Đó là một người phụ nữ hơn 50 tuổi, dáng phúc hậu, ánh mắt hiền nhưng sáng. Bà nhìn tôi như thể đã quan sát khá lâu.
Bà mỉm cười: “Này cháu, có muốn gặp con gái cô không?”

Tôi sững người, ngỡ bà đang đùa.
Nhưng bà nhẹ nhàng nói tiếp: “Cô nhìn nãy giờ rồi. Cháu là người lễ phép, biết tự trọng. Cô thích cách cháu im lặng chứ không tranh cãi. Con gái cô… nó cần một người như thế.”
Tôi chưa kịp trả lời thì Vy – từ bàn sau – cười khẩy thành tiếng. “Dì ơi dì đừng có đùa. Mấy ông như này chỉ hợp gặp mấy cô… bình dân thôi.”
Tôi nghe mà nghẹn cổ. Nhưng người dì không hề quay lại, chỉ đặt nhẹ tay lên ghế trống.
“Ngồi đi cháu. Cô muốn nói chuyện một chút.”
Tôi đắn đo giây lát rồi ngồi xuống. Trong lòng nghĩ: “Có thể đây chỉ là sự thương hại, nhưng ít nhất bà ấy tử tế với mình.”
Dì giới thiệu tên Hạnh, chồng mất sớm, có một con gái tên Chi, năm nay 26 tuổi. Tôi hỏi Chi làm nghề gì, dì Hạnh ngập ngừng.
Nét ngập ngừng ấy khiến tôi tò mò, nhưng bà chỉ nói: “Nó… hiền. Nhưng số cũng khổ. Để gặp rồi cháu sẽ hiểu.”
Chưa đầy 10 phút sau, Chi xuất hiện.
Cô bước vào quán, không lộng lẫy, không sang chảnh, chỉ mặc chiếc váy đơn giản màu kem. Chi không phải kiểu đẹp nổi bật, nhưng đôi mắt có gì đó rất sâu, rất buồn.
Cô nhìn tôi, hơi ngạc nhiên, rồi ngồi xuống.
Dì Hạnh nói nhỏ: “Đây là Lâm. Cậu ấy… là người mà mẹ thấy tốt.”
Chi đỏ mặt, khẽ cúi đầu chào.
Tôi chào lại. Lạ lùng thay, trái tim tôi có chút ấm lên – thứ cảm giác mà từ lâu tôi không thấy.
Ba người trò chuyện một lúc, chủ yếu là tôi và dì Hạnh. Chi ít nói, chỉ mỉm cười và gật đầu, nhưng mỗi lần cô cười, tôi thấy lòng mình dễ chịu kỳ lạ.
Đến khi dì Hạnh đi vệ sinh, tôi mới hỏi khẽ: “Em… có đang khó xử không? Nếu mẹ em ép thì anh hiểu.”
Chi lắc đầu: “Không. Em… thật ra muốn đi xem mắt. Nhưng… nhiều người không chấp nhận em.”
Tôi hỏi: “Vì sao?”
Cô cúi mặt: “Vì em từng bị tai nạn, một bên mặt có vết sẹo. Mẹ em nói nếu người ta chỉ nhìn vào vẻ ngoài thì không xứng đáng.”
Tôi nhìn kỹ, phía bên trái khuôn mặt Chi đúng là có một đường sẹm mờ, nếu không chú ý thì khó thấy. Nhưng tôi không hề thấy nó xấu xí. Ngược lại, tôi thấy Chi rất dịu dàng.
Tôi bỗng buột miệng: “Anh… thấy em đẹp đấy.”
Chi ngẩng lên, đôi mắt mở to. Cô không nói gì nhưng vành mắt đỏ. Tôi biết câu nói đó có lẽ đã chạm vào nơi đau nhất mà cô giấu trong lòng.
Khi ra về, dì Hạnh chạm nhẹ vai tôi: “Cô biết cháu không giàu. Cháu cũng không phải người nổi bật. Nhưng cô nhìn người nhiều rồi… cháu có cái mà ít ai có: sự tử tế.”
Rồi bà nói thêm một câu khiến tôi khựng lại:
“Con bé Chi… nó đáng được thương.”
Tôi hứa sẽ giữ liên lạc. Nhưng không ngờ từ hôm đó, lòng tôi cứ nhớ đến nụ cười khẽ khàng của Chi, nhớ ánh mắt êm dịu của cô.
Chúng tôi bắt đầu nhắn tin.
Rồi đi uống nước.
Rồi dần dần thành thân quen.
Chi ít nói, nhưng sâu sắc. Cô không đòi hỏi điều gì, không đánh giá tôi, không so sánh với ai. Tôi cảm thấy những điều mà Vy – cô gái sang chảnh kia – không bao giờ có được.
Nhưng một tối nọ, dì Hạnh gọi tôi:
“Lâm, cháu có rảnh không? Chi… nó đang khóc trong phòng.”
Tôi lập tức chạy sang.
Chi đang ngồi trên giường, mặt buried trong tay. Tôi hỏi mãi cô mới chịu nói:
“Hôm nay, em đi làm… có người đồng nghiệp nói nếu em không bị sẹo chắc đã lấy chồng giàu rồi. Em… em không muốn em trở thành gánh nặng cho anh.”
Tôi nắm tay cô: “Em không phải gánh nặng. Sẹo không làm em bớt giá trị. Anh thích em vì trái tim của em.”
Chi òa lên khóc. Dì Hạnh đứng ngoài cửa lặng lẽ lau nước mắt.
Tôi hiểu rõ: đây không còn là một cuộc xem mắt nữa.
Tôi thật sự thích cô gái này.
Một năm sau, chúng tôi kết hôn.
Đám cưới nhỏ, chỉ vài mâm cỗ ở quê. Ai nhìn cũng bảo tôi may mắn vì vợ vừa hiền vừa hiểu chuyện. Mẹ tôi lần đầu gặp Chi đã ôm cô mà nói: “Con ngoan quá, cảm ơn con vì chịu lấy thằng Lâm nhà bác.”
Chúng tôi sống trong căn nhà thuê nhỏ, nhưng mỗi ngày đều bình yên. Dì Hạnh cứ cuối tuần lại nấu đồ ăn mang sang. Bà thương tôi như con ruột.
Cuộc sống tưởng chừng cứ thế trôi.
Cho đến 3 năm sau, khi tôi bị tai nạn lao động, gãy chân, phải nghỉ việc 6 tháng.
Tôi nghĩ: “Chắc mình tiêu rồi. Không có tiền thì gia đình nhỏ này khó trụ nổi.”
Vậy mà Chi không hề than thở. Cô làm thêm, bán hàng online, chăm tôi từng chút. Dì Hạnh thì mỗi ngày đều đến nấu cháo, động viên.
Một buổi tối, tôi nhìn hai mẹ con họ rồi hỏi:
“Sao hai người tốt với con vậy? Con có gì đâu.”
Dì Hạnh cười:
“Vì con là người đã nhìn thấy con gái cô bằng trái tim.”
Câu nói ấy tôi nhớ đến cuối đời.
Rồi bước ngoặt xảy ra.
Một khách hàng lớn tìm đến tôi – đề nghị tôi hỗ trợ lắp đặt và bảo trì hệ thống điện cho toàn bộ khu trang trại của họ. Công việc dài hạn, thu nhập cao, lại gần nhà.
Tôi nhận làm.
Làm càng lâu, họ càng tin tưởng và giao thêm việc quản lý kỹ thuật. Chỉ ba năm, tôi đã tiết kiệm được một khoản và được chia phần lợi nhuận.
Đến năm thứ bảy sau ngày cưới, tôi được chủ trang trại mời vào văn phòng:
“Lâm, chúng tôi muốn sang nhượng lại toàn bộ trang trại. Anh có muốn mua không? Giá ưu đãi cho người đã gắn bó lâu năm.”
Tôi choáng.
Nhưng sau nhiều năm tích góp, cộng với khoản vay ngân hàng, tôi đã mua được.
Và chỉ 2 năm sau, nhờ mở rộng mô hình, giá trị trang trại tăng vọt.
Tôi bán lại – đúng 24 tỷ đồng.
Tôi nhìn số tiền trong tài khoản mà tay run run. Không phải vì giàu – mà vì tôi biết mình cần làm gì đầu tiên.
Tối đó, tôi gọi Chi và dì Hạnh đến, đặt trước mặt hai người một quyển sổ.
Dì Hạnh hỏi: “Gì vậy con?”
Tôi nói, giọng hơi run:
“Ngày con bị bạn xem mắt coi thường, dì là người duy nhất chìa tay. Ngày con chẳng có gì, dì vẫn coi con như con trai. Ngày con thất nghiệp, dì mang cơm. Ngày con bệnh, dì thức trắng chăm con.”
Tôi đẩy quyển sổ lại gần bà.
“Đây là giấy tờ căn nhà mà con đã mua cho dì. Đứng tên dì hoàn toàn. Con muốn dì có một nơi an yên tuổi già.”
Dì Hạnh chết lặng, tay run bần bật.
Tôi tiếp:
“Và đây là sổ tiết kiệm 2 tỷ, con gửi riêng để dì dưỡng già và… để lỡ sau này con và Chi sinh con, có bà ngoại phụ chăm.”
Dì Hạnh bật khóc.
Chi ôm mặt nức nở.
Nhưng tôi chưa dừng lại.
Tôi nhìn dì, nói thật chậm:
“Còn một điều cuối… Dì đã cho con món quà lớn nhất đời: Chi.”
Tôi quỳ xuống, dập đầu thật mạnh:
“Cảm ơn dì đã không để con cô ấy phải sống buồn thêm một ngày nào nữa.”
Dì Hạnh ôm tôi trong vòng tay run rẩy, như ôm chính con ruột mình.
Và đến lúc đó, bà mới nói ra sự thật mà tôi không ngờ:
“Lâm… thật ra hôm đó… dì đã theo dõi hai đứa từ xa. Dì sợ con sẽ từ chối Chi vì vết sẹo. Khi thấy con gọi con bé là đẹp… dì biết… dì đã chọn đúng người rồi.”
Tôi nghẹn lời.
Hóa ra, tình yêu không đến từ vẻ ngoài, cũng không đến từ tiền bạc.
Nó đến từ khoảnh khắc một người dám tin vào trái tim của người khác.
Hôm đó, chúng tôi ôm nhau giữa căn bếp nhỏ.
Dì khóc.
Chi khóc.
Còn tôi thì chỉ biết cảm ơn trời, cảm ơn người, và cảm ơn cuộc đời đã để tôi rời quán cà phê hôm ấy với đôi mắt đỏ… nhưng trái tim được dẫn đến đúng nơi nó thuộc về.