×
×

L/y hô/n 8 năm vì không con cái… hôm nay, Mẹ vợ cũ b/ất ng/ờ gọi bảo tôi đến đón “con”. Đến nơi, tôi ch//ết lặ//ng khi nhìn thấy đứa bé trước mặt…

L/y hô/n 8 năm vì không con cái… hôm nay, Mẹ vợ cũ b/ất ng/ờ gọi bảo tôi đến đón “con”. Đến nơi, tôi ch//ết lặ//ng khi nhìn thấy đứa bé trước mặt…

Tôi và Lan từng là một cặp vợ chồng được nhiều người ngưỡng mộ. Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, cưới nhau sau bốn năm yêu đương trong sáng, giản dị. Khi ấy, ai cũng bảo chúng tôi là “đôi trời sinh” – cùng dịu dàng, cùng sống nội tâm, cùng ước mơ có một gia đình nhỏ, có tiếng cười trẻ thơ.

Thế nhưng, sáu năm trôi qua sau ngày cưới, căn nhà của chúng tôi vẫn vắng lặng. Mọi cố gắng, thuốc men, chạy chữa đều không đem lại kết quả. Khi bác sĩ nói khả năng có con tự nhiên gần như bằng không, cả hai chúng tôi đều chết lặng.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày im lặng đáng sợ. Lan thu mình, ít nói, hay khóc thầm trong phòng. Tôi cũng dằn vặt, tự hỏi liệu lỗi có phải ở mình. Hai bên gia đình bắt đầu can thiệp, mỗi người một ý, một lời. Căng thẳng dâng lên từng ngày. Cuối cùng, sau nhiều đêm nói chuyện, chúng tôi ký vào đơn ly hôn trong nước mắt. Không cãi vã, không oán hận – chỉ là hai người không còn đủ sức chịu đựng nỗi đau trống rỗng ấy.

Tôi ra đi với hai bàn tay trắng. Lan ở lại ngôi nhà cũ. Từ đó, chúng tôi không còn liên lạc. Tôi nghe loáng thoáng rằng cô ấy đi nước ngoài vài năm, sau đó trở về mở một tiệm hoa nhỏ. Tôi vui thầm vì ít nhất cô ấy đã tìm được điều gì đó để làm lại cuộc đời.

Tám năm trôi qua. Tôi sống một mình, không lập gia đình nữa. Tôi tập trung vào công việc, thỉnh thoảng về quê thăm bố mẹ già. Cuộc sống đều đặn, yên bình nhưng lạnh lẽo.

Cho đến buổi chiều hôm đó.

Tôi đang ở văn phòng thì nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Giọng bên kia run rẩy, nhưng quen thuộc.
– “Tùng đó hả con? Mẹ đây… mẹ của Lan…”
Tôi giật mình. Bà gọi cho tôi sau ngần ấy năm, chắc hẳn có chuyện rất nghiêm trọng.
– “Dạ, con chào mẹ… có chuyện gì thế ạ?”
Giọng bà nghẹn lại:
– “Lan… nó mất rồi con ạ. Tai nạn giao thông. Mẹ… mẹ không biết nói sao, nhưng có một chuyện mẹ cần con giúp. Con có thể đến đón con bé được không?”

Tôi sững người.
– “Đón… con bé nào ạ?”
– “Con của con và Lan…”

Tôi gần như đánh rơi điện thoại. Tôi lắp bắp:
– “Mẹ nói gì cơ? Con… và Lan làm gì có con mà…”
– “Mọi chuyện mẹ sẽ nói sau. Con đến nhà đi, càng sớm càng tốt.”

Tôi lái xe đến trong trạng thái như người mộng du. Trên đường, trong đầu tôi là hàng trăm câu hỏi. Lan có con từ khi nào? Tại sao không nói gì với tôi? Con bé bao nhiêu tuổi?

Khi tôi đến, căn nhà phủ khăn tang trắng xóa. Bà mẹ vợ cũ già đi nhiều, mắt sưng húp. Bà nắm chặt tay tôi, run run dẫn tôi vào phòng nhỏ.

Trên giường là một bé gái tầm bảy, tám tuổi, đang ngủ gục trong lòng người hàng xóm. Khuôn mặt con bé… khiến tim tôi như ngừng đập. Đôi mắt, sống mũi, vầng trán – tất cả đều giống tôi đến kỳ lạ.

Tôi ngồi sụp xuống, nghẹn ngào:
– “Con bé… là…”
Bà gật đầu, nước mắt rơi lã chã:
– “Là con của con và Lan. Ngày hai đứa ly hôn, bác sĩ nói nhầm. Khi đó Lan đã mang thai được hơn một tháng, nhưng nó giấu vì sợ con quay lại chỉ vì trách nhiệm. Nó quyết định giữ con, nuôi một mình. Khi con bé lớn, nó định nói, nhưng rồi sợ làm xáo trộn cuộc sống của con…”

Tôi không biết nên khóc hay cười. Cả thế giới như sụp đổ, rồi lại bừng sáng. Tôi nhìn con bé, thấy cả tuổi trẻ, cả ký ức, cả một phần cuộc đời bị bỏ lỡ.

Tôi ở lại lo tang lễ cho Lan. Trong những ngày đó, tôi nghe hàng xóm kể rằng cô ấy sống rất kín đáo, chỉ chăm con, mở tiệm hoa, hay ngồi ngắm hoàng hôn ở ban công. Trong nhật ký của cô, có một dòng khiến tôi bật khóc:
“Nếu một ngày em không còn, mong anh đừng giận. Hãy thay em yêu con, vì con bé có nụ cười của anh.”

Sau lễ tang, bà mẹ vợ cũ nắm tay tôi, run run nói:
– “Mẹ già rồi, cũng không sống được bao lâu. Con hãy đón con bé về, nó cần cha…”

Tôi gật đầu. Tôi không biết bắt đầu thế nào, nhưng tôi biết mình sẽ không để mất đứa trẻ này thêm lần nữa.

Ngày tôi đưa con về, nó ngồi ghế sau, ôm con gấu bông cũ, giọng nhỏ nhẹ:
– “Chú ơi… mẹ bảo chú là ba của con, có thật không ạ?”
Tôi quay lại, nhìn vào đôi mắt ấy – đôi mắt mà tôi đã từng yêu say đắm trên khuôn mặt người mẹ. Tôi gật đầu, nước mắt rơi không kìm được:
– “Phải, là thật. Ba xin lỗi vì đến muộn.”

Con bé mỉm cười. Một nụ cười khiến cả thế giới trong tôi tan chảy.

Kể từ hôm đó, căn nhà tôi không còn im lặng nữa. Tiếng cười trẻ thơ vang lên mỗi sáng. Tôi học cách tết tóc, kể chuyện cổ tích, nấu bữa sáng hình trái tim. Mỗi khi con bé hỏi về mẹ, tôi kể rằng mẹ nó yêu hoa, yêu gió, và yêu ba con bằng tất cả trái tim.

Tám năm cô đơn, một cuộc gọi đã thay đổi toàn bộ cuộc đời tôi. Tôi hiểu rằng tình yêu không mất đi, chỉ chuyển hóa thành điều khác – thành một sinh linh bé nhỏ, thành một sợi dây nối hai trái tim, dù một người đã ở bên kia bầu trời.

Giờ đây, mỗi buổi sáng tôi đều đưa con đến trường, đứng nhìn nó quay lại vẫy tay, miệng cười tươi rói. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi luôn nghe vang trong tim mình giọng của Lan, dịu dàng như ngày xưa:
“Cảm ơn anh, vì cuối cùng anh cũng đến.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News