×
×

Ông nội chồng m/ấ/t, bố mẹ tôi từ quê bắt xe lên vi/ế/ng nhưng mẹ chồng lại n:ém trả lại phong bì…

Ông nội chồng mất, bố mẹ tôi từ quê bắt xe khách hơn trăm cây số lên viếng.
Đường xa, trời lại lạnh, mẹ tôi gói vội mấy củ khoai luộc mang theo, bảo “lên đó chắc cũng ngại ăn uống, mang đi mà đỡ bụng.” Khi đến nơi, mẹ tôi run run thắp nén nhang, đặt phong bì 500 nghìn lên bàn lễ, lòng thành chứ chẳng toan tính gì.

Ai ngờ, khi tang lễ vừa xong, mẹ chồng tôi lại lôi phong bì đó ra giữa nhà, ném thẳng xuống bàn và lạnh lùng nói:
“500 nghìn mà cũng bày đặt đi viếng, tưởng cho ai ăn mày chắc?”

Mọi người trong nhà sững lại. Mẹ tôi đứng chết trân, mặt tái đi, chẳng nói nổi lời nào. Bố tôi cố giữ bình tĩnh, khẽ nói:
“Bà ơi, đường xa, chúng tôi chỉ có tấm lòng…”

Nhưng mẹ chồng tôi cắt ngang:
“Lòng mà rẻ thế thì khỏi cần! Nhà này không thiếu mấy đồng bạc lẻ đó đâu!”

Tôi nghe mà tim như ai bóp nghẹt. Tôi biết mẹ chồng khó tính, nhưng không ngờ bà lại sỉ nhục bố mẹ tôi giữa đám tang của chính người thân mình.
Mẹ tôi lặng lẽ nhặt lại phong bì, tay run run nhét vào túi áo, mắt rưng rưng. Trên đường về, bà chẳng nói một lời, chỉ khẽ bảo:
“Sau này, con đừng bắt bố mẹ con lên đây nữa…”

Tôi lặng người nhìn theo bóng dáng bố mẹ khuất dần sau cánh cổng sắt. Cả buổi tang hôm đó, cổ họng tôi nghẹn cứng, chẳng nuốt nổi miếng cơm cúng. Đến tối, khi khách khứa đã về gần hết, tôi mới dám bước vào bếp tìm mẹ chồng. Bà đang ngồi đếm phong bì, giọng lạnh như băng:

“Con dâu gì mà không biết dạy bố mẹ. Đi viếng mà dúi cho 500 nghìn, người ta cười cho thối mũi.”

Tôi run run nói:
“Nhà con ở quê, đi xe mấy tiếng đồng hồ, 500 nghìn là cả tấm lòng rồi mẹ ạ. Sao mẹ lại nỡ làm nhục bố mẹ con trước bao người như thế?”

Bà đặt mạnh chồng phong bì xuống bàn, trợn mắt:
“Nhà tao có thiếu gì mà cần tấm lòng rẻ tiền đó hả? Muốn được nể thì phải biết điều. Bố mẹ mày không biết thì mày phải biết dạy!”

Tôi nghẹn lời, nước mắt rơi lã chã. Đúng lúc đó, chồng tôi đi từ ngoài vào, nghe được nửa câu, anh gắt lên:
“Mẹ nói thế là quá đáng! Người ta đi xa đến đây, chẳng ai bắt buộc phải đưa nhiều hay ít, miễn có lòng. Sao mẹ lại làm ầm ĩ giữa đám tang của ông?”

Mẹ chồng quay phắt lại:
“Mày bênh vợ mày à? Mày quên ai sinh, ai nuôi mày hả? Đồ bị gái dắt mũi!”

Không khí trong nhà tang lễ lạnh ngắt, chỉ còn tiếng gió thổi qua tấm bạt tang phần phật. Chồng tôi im lặng, nắm lấy tay tôi, rồi nói nhỏ nhưng dứt khoát:
“Từ mai, em về quê với bố mẹ đi. Anh lo xong cho ông rồi sẽ xuống. Nhà này… anh không chịu nổi nữa.”

Tôi nhìn anh, nước mắt trào ra. Ngoài kia, đêm tối như nuốt chửng cả tiếng lòng người sống.
Đám tang chưa hết, nhưng có lẽ, cuộc hôn nhân của tôi cũng đang được chôn vùi cùng nắm tro tàn ấy.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News