×
×

Vợ đi vắng 1 tuần, tôi rủ người yêu c-ũ về uống rư-ợu tâm tình 1 đêm, ai ngờ lại xảy ra đ-êm n-ồ-ng c-h-áy

Những ngày vợ đi công tác luôn để lại trong nhà một khoảng trống lạ lùng. Bữa cơm tối không còn tiếng lách cách bát đũa, căn phòng ngủ rộng rãi trở nên lạnh hơn dù giữa mùa hè. Tôi vốn không phải kiểu đàn ông sợ cô đơn, nhưng đêm hôm đó, khi ngồi nhấm nháp vài ly rượu một mình, tôi chợt nhớ đến Lan – mối tình cũ thuở đại học.

Cô ấy từng là thanh xuân rực rỡ nhất của tôi, nhưng rồi chúng tôi chia tay vì những toan tính vụn vặt. Hơn mười năm trôi qua, thi thoảng vẫn nhắn tin hỏi thăm, nhưng chưa bao giờ gặp lại.

Tôi mở điện thoại, một tin nhắn bật ra gần như vô thức:

“Lan, rảnh không? Lâu rồi không gặp. Qua nhà uống vài ly tâm sự nhé.”

Lan đến. Cô ấy vẫn có đôi mắt cười và mái tóc dài quen thuộc, chỉ thêm chút nét chững chạc của người đàn bà hơn ba mươi. Chúng tôi uống rượu, kể lại những kỷ niệm cũ, cười vang như không còn khoảng cách.

Không biết bắt đầu từ khi nào, câu chuyện chuyển sang những ngày yêu đương, những nụ hôn vụng dại. Men rượu như ngọn lửa liếm vào những sợi dây ký ức đang ngủ yên. Chúng tôi kéo nhau vào phòng ngủ, nơi đáng ra chỉ dành cho tôi và vợ.

Đêm đó… là một cơn bão.

Khi đã say mềm, Lan lấy điện thoại, cười:

“Quay lại làm kỷ niệm nhé, để mười năm nữa còn biết mình từng… điên thế nào.”

Tôi không phản đối. Chúng tôi quay vài đoạn ngắn, mờ mịt trong ánh đèn vàng. Lúc xem lại, cả hai cùng phá lên cười như trẻ con trộm kẹo. Tôi lưu vào máy, chẳng nghĩ gì nhiều.

Một tuần sau, vợ tôi về. Cô ấy mang theo mùi hương quen thuộc, nụ cười rạng rỡ và cả túi quà lớn nhỏ. Tôi ôm vợ, nhưng sâu trong đầu vẫn lởn vởn hình ảnh của Lan đêm ấy. Cảm giác tội lỗi cứ len vào từng hơi thở.

Đêm đó, khi vợ ngủ, tôi nằm lật qua lật lại. Bàn tay chạm vào điện thoại. Tôi mở messenger, gõ cho Lan:

“Anh vẫn nhớ đêm đó. Cảm ơn em vì đã cho anh một lần sống lại thanh xuân.”

Và rồi… cơn ngu xuẩn nhất đời tôi xảy ra: Tôi gửi nhầm. Người nhận không phải Lan… mà là vợ tôi.

Ngay khi nhận ra, tôi hoảng loạn xóa tin nhắn. Nhưng đã quá muộn. Điện thoại vợ rung lên. Cô ấy xoay người, nhìn màn hình. Trong tích tắc ấy, tôi cảm giác máu trong người đông lại.

Nhưng chưa hết. Trong cơn say mê ngu dại tối qua, tôi còn… đính kèm cả đoạn clip.

Vợ mở ra, đôi mắt mở to. Cô ấy không nói một lời, chỉ đứng dậy, mặc áo khoác và bỏ ra khỏi nhà. Cánh cửa đóng sầm lại, để lại tôi chết đứng như tượng đá.

Cả ngày hôm sau, tôi không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào. Tôi sợ hãi, tưởng tượng ra hàng chục kịch bản tồi tệ nhất: đơn ly hôn, vợ về nhà mẹ, hay cô ấy gửi clip cho tất cả người quen.

Tôi bỏ cả công việc, chỉ ngồi chờ. Gần tối, vợ trở về. Khuôn mặt cô lạnh tanh. Cô chỉ nói:

“Tối nay anh về nhà ngoại với em. Có chuyện cần nói.”

Nhà ngoại hôm đó đông đủ. Ba mẹ vợ, em trai, vài người họ hàng thân thiết đều có mặt. Tôi thấy như đang đứng giữa phiên tòa gia đình. Vợ tôi bình tĩnh lấy điện thoại ra, mở đoạn clip… nhưng không phải đoạn tôi và Lan.

Trên màn hình là cảnh… em trai vợ, say rượu, ngã sõng soài giữa đám bạn, bị lột trần để “troll”. Tiếng cười hô hào vang lên, hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.

Tôi ngơ ngác. Vợ nói:

“Anh nghĩ clip anh gửi nhầm là… thứ đó à? Em đổi tên Lan trong danh bạ thành tên em từ lâu rồi. Clip kia là em tự xoá, vì… không muốn ai biết em đã lén đọc tin nhắn của anh và Lan trước khi đi công tác.”

Cô nhìn thẳng vào mắt tôi:

“Nhưng bây giờ thì em biết. Và anh biết không, một tuần em đi… là để gặp lại mối tình cũ của em.”

Tôi chết lặng. Hóa ra, trong khi tôi dằn vặt vì một đêm sai lầm, thì vợ tôi cũng đã phản bội tôi theo cách riêng. Không ai còn quyền trách ai.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, giữa bữa cơm gia đình đầy tiếng bát đũa va chạm. Tôi nhấp một ngụm rượu, thấy vị đắng chát nơi đầu lưỡi, giống hệt cảm giác của cuộc hôn nhân này – khi cả hai đã không còn tin nhau, nhưng vẫn phải ngồi chung một bàn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News