×
×

Hơn một tỷ, với nhiều người có thể là con số bình thường, nhưng với tôi, đó là giá trị của sự công bằng, của tự trọng.

“Lòng tốt không phải nghĩa vụ”

Mẹ tôi vừa bán mảnh đất cũ ở quê, chia phần cho các con. Tôi biết số tiền ấy không nhiều, nhưng cũng đủ để tôi cảm thấy yên tâm một chút cho tương lai. Tôi vốn không tham lam, chỉ cần một phần nhỏ để sửa sang căn nhà cấp 4 cũ kỹ mà tôi và chồng đang ở, nhưng mọi thứ lại không đơn giản như tôi nghĩ.

Chỉ vài ngày sau, mẹ chồng gọi điện, giọng đều đều mà sắc lạnh:

“Con dâu à, em trai con đang nợ nần. Con phải trả hơn một tỷ cho nó, ngoài ra mẹ cũng cần con cho thêm 200 triệu.”

Tôi cứng họng. Bao năm qua, tôi nhẫn nhịn, sống hòa nhã, chăm sóc chồng, gia đình chồng, làm tròn mọi trách nhiệm. Và bây giờ, mẹ chồng lại muốn tôi cống hiến thêm, gánh cả nợ nần mà tôi không hề liên quan.

Tối hôm đó, ngồi trong phòng, tôi nhìn bức tường sơn bong tróc, ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ chiếu xuống, lòng nặng trĩu. Lòng tôi như bị bóp nghẹt. Hơn một tỷ, với nhiều người có thể là con số bình thường, nhưng với tôi, đó là giá trị của sự công bằng, của tự trọng.

Tôi nghĩ đến mẹ ruột, người đã vất vả cả đời, bán đất cũng chỉ để lo cho các con. Và nghĩ đến mình, suốt bao năm nhẫn nhịn, dường như chưa bao giờ sống cho chính bản thân mình.

Sáng hôm sau, tôi đưa cho mẹ chồng một tờ giấy, nét chữ run run:

“Con không thể trả nữa. Đây là quyền của con, là sự lựa chọn của con. Con không phải nghĩa vụ của ai.”

Mẹ chồng trợn mắt, giọng hậm hực:

“Con định thách thức mẹ sao?”

Nhưng lần này, tôi không sợ. Tôi nhặt vali, xách túi đi xuống, sẵn sàng bước ra khỏi căn nhà mà nhiều năm qua tôi từng nghĩ là “tổ ấm”.

Đúng lúc tôi định mở cửa, mẹ chồng vụt chạy lại, giữ tay tôi lại. Trong ánh mắt bà, không còn sắc lạnh, mà là sự bối rối lẫn hối lỗi.

“Chờ đã… Mẹ… Mẹ muốn nói chuyện.”

Bà kéo tôi vào phòng khách, chỉ vào một tờ giấy cũ nằm trên bàn. Đó là giấy tờ liên quan đến mảnh đất quê, có dòng chữ do mẹ tôi ký: “Nếu ai gặp khó khăn, hãy dùng phần của mình để giúp đỡ gia đình.”

Hóa ra, trước khi bán đất, mẹ tôi đã âm thầm giúp đỡ gia đình chồng tôi khi em trai họ vướng nợ. Bao năm qua, số tiền ấy đều được giấu kín, chỉ để đảm bảo gia đình chồng không thiếu thốn. Mẹ chồng biết, nhưng bà chưa từng để ý. Bà chưa từng biết rằng những gì bà cho là “ép buộc” thực ra là lòng tốt của mẹ tôi, và của tôi.

Tôi đứng yên, lặng lẽ. Tim tôi vẫn đập mạnh, nhưng giờ là vì xúc động, không phải sợ hãi. Mẹ chồng cúi đầu, giọng run run:

“Con… con dâu à… Mẹ xin lỗi. Mẹ đã sai… Mẹ chưa từng trân trọng con, chưa từng hiểu hết những gì mẹ con con đã làm cho gia đình này.”

Em chồng lúng túng đứng phía sau, ánh mắt bẽn lẽn. Không ai nói gì, nhưng ai cũng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí.

Tôi nhìn mẹ chồng, rồi mỉm cười. Không phải vì tha thứ ngay, mà vì tôi thấy tự do trong lòng mình. Tôi đã dừng hi sinh vô điều kiện, nhưng đồng thời, tôi cũng cho họ cơ hội sửa sai.

Tối hôm đó, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống sân vườn, nhấp một ngụm trà ấm. Ánh đèn vàng len qua khung cửa, chiếu lên gương mặt tôi dịu dàng nhưng kiên quyết. Bao năm qua, tôi sống vì người khác, nhưng giờ đây, tôi sống cùng với chính mình.

Mẹ chồng bước vào, giọng nhỏ hơn:

“Con… mẹ biết, mẹ không thể đền bù cho tất cả… Nhưng mẹ muốn bắt đầu lại, nếu con cho phép.”

Tôi gật đầu nhẹ, tim tràn cảm giác ấm áp. Không phải mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng ít nhất, họ đã thức tỉnh, và tôi đã tìm lại giá trị của bản thân.

Lòng tốt không phải nghĩa vụ. Và đôi khi, chỉ cần một bước dừng lại, bạn sẽ thấy mọi thứ rõ ràng hơn: ai thực sự trân trọng bạn, và ai chỉ đang lợi dụng.

Tôi nhắm mắt, hít sâu, và lần đầu tiên sau nhiều năm, cảm giác bình yên lan tỏa khắp người.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News