×
×

Sau buổi họp lớp cấp 3, chồng tôi bỗng trở nên khác lạ. Anh ít nói hẳn, suốt ngày đóng kín cửa phòng

Sau buổi họp lớp cấp 3, chồng bỗng trầm ngâm buồn bã, c/á/u g/ắt với tôi rồi đòi l/y h/ôn chỉ 1 tuần sau đó👇
Sau buổi họp lớp cấp 3, chồng tôi bỗng trở nên khác lạ. Anh ít nói hẳn, suốt ngày đóng kín cửa phòng, chẳng trò chuyện với ai. Tôi hỏi thì anh chỉ im lặng, lảng tránh ánh mắt tôi.
Mười năm sống chung, anh chưa bao giờ to tiếng với tôi dù chỉ một câu. Vậy mà hôm đó, khi tôi gọi ra ăn cơm, anh gắt lên:
“Ăn đi! Suốt ngày chỉ biết ăn với uống!”
Tôi sững người. Anh chưa bao giờ như thế. Một linh cảm x/ấ/u trỗi dậy trong tôi. Hay là… anh gặp lại người yê/u c/ũ ở buổi họp lớp? Cô ấy ngày trước vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, có lẽ giờ vẫn còn quy/ến r/ũ hơn tôi nhiều.
Tôi mở ngay Facebook tìm cô ta, nhưng nhìn thấy ảnh gia đình cô ấy hạnh phúc, đang cùng chồng con du lịch nước ngoài đúng dịp họp lớp. Nghĩa là cô ấy còn chẳng tham dự.
Vậy thì… lý do gì khiến chồng tôi thay đổi như thế?
Một tuần sau, anh thường xuyên đi làm về rất muộn, có khi nửa đêm mới về. Vừa về đến nhà là vào phòng đi ngủ, không nói với tôi một lời. Cảm giác ngột ngạt bao trùm cả căn nhà.
Rồi đến hôm qua, trên bàn ăn là một tờ đơn ly hôn. Anh đứng trước mặt tôi, giọng dửng dưng:
“Em ký đi.”
Tôi ngh/ẹn ngào hỏi:
“Vì sao? Nếu anh có người khác thì cứ nói thẳng với em một câu, đừng im lặng như thế.”
Anh chỉ đáp:
“Em cứ ký đi, rồi anh sẽ nói.”
Tôi nhìn anh rất lâu. Với người đàn ông đã không còn tình cảm, níu kéo cũng chỉ là vô nghĩa. Tôi ký.
Ký xong, anh nói nhỏ:
“Căn nhà này em cứ ở. Anh sẽ ra ngoài thuê trọ.”
Nói rồi anh xách túi bước đi, không ngoái lại.
Một tháng sau, tôi nhận được tin.

Một tuần sau, tôi nghe tin anh nhập viện. Hỏi ra mới biết, anh vừa được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối.

Ngồi bên giường bệnh, anh khẽ nắm tay tôi:
– Anh… không muốn kéo em vào đau khổ cùng anh. Nếu anh ra đi, em sẽ phải chịu biết bao nhiêu nỗi đau. Anh nghĩ rằng ly hôn sẽ giải thoát cho em.

Tôi sững người, nước mắt tuôn rơi:
– Anh định giấu em sao?

Anh chỉ cười yếu ớt:
– Anh không muốn em nhìn thấy mình yếu đuối, nhìn thấy anh chết dần mỗi ngày. Anh muốn em sống bình yên, hạnh phúc, dù không có anh bên cạnh.

Những ngày sau, tôi quyết định chăm sóc anh, bất chấp danh nghĩa đã ly hôn. Hai tháng trong viện, tôi và con trai thay nhau túc trực. Anh yếu đi nhanh chóng, nhưng mỗi khi tôi nắm tay, anh lại mỉm cười.

Ngày anh ra đi, tôi ngồi bên giường, ôm anh lần cuối:
– Em hiểu rồi… nhưng anh vẫn là gia đình của em.

Trong lòng tôi, hình ảnh anh – người chồng vừa lạnh lùng vừa hy sinh – khắc sâu mãi. Ly hôn chỉ là giấy tờ, nhưng tình yêu thật sự, anh đã dành trọn cho tôi đến phút cuối cùng.

Và tôi biết, từ giờ trở đi, tôi sẽ sống hạnh phúc, mang theo cả tình yêu và sự hy sinh của anh, như một phần không thể tách rời của cuộc đời mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News