×
×

Chia c:ắt 37 năm, ngày đoàn tụ con gái q:uỳ xuống xin bố mẹ đ/ẻ đừng làm phiền tôi nữa, năm xưa vì muốn sinh con trai nên họ đã cho tôi cho người khác nuôi vì không muốn bị ph/ạ/t t/ộ/i s/inh quá nhiều

Ngày đoàn tụ sau 37 năm, ai cũng nghĩ đó sẽ là một buổi sum họp đầy nước mắt và hạnh phúc. Nhưng không, cái khoảnh khắc con gái quỳ xuống trước mặt cha mẹ ruột, giọng nghẹn ngào xin họ “đừng làm phiền con nữa” đã khiến cả khán phòng chết lặng.

Cô gái ấy tên Lan. 37 năm trước, khi mới lọt lòng, cô bị đem cho một gia đình nghèo khó nuôi dưỡng chỉ vì một lý do tàn nhẫn: Lan là đứa con gái thứ năm. Thời ấy, chính sách sinh đẻ hạn chế ngặt nghèo, bố mẹ đẻ cô khát khao có con trai nên bất chấp nước mắt người mẹ kế bên, họ lạnh lùng trao đứa bé đỏ hỏn cho người khác.

Lan lớn lên trong cơ cực. Tuổi thơ của cô là những bữa ăn độn sắn, những đêm đông không chăn ấm, đôi bàn tay nhỏ xíu phồng rộp vì phải đi làm thuê từ rất sớm. Trong khi đó, cha mẹ ruột vẫn tiếp tục sinh thêm con – và rồi có được đứa con trai như ý. Họ làm ăn phất lên, giờ đã thành đại gia trong vùng, nhà cao cửa rộng, con cháu đề huề.

Ngày tìm lại được Lan, họ tổ chức buổi đoàn tụ linh đình, phóng viên, họ hàng, làng xóm kéo đến đông nghịt. Họ muốn bù đắp, muốn phô trương tình máu mủ, nhưng chẳng ai ngờ được phản ứng của Lan.

Cô mặc áo giản dị, gương mặt hằn rõ những nếp khổ cực năm tháng. Khi vừa bước vào, thấy cha mẹ ruột ngồi ở hàng ghế danh dự, Lan bỗng khụy gối xuống, nước mắt lưng tròng. Tất cả nín thở tưởng cô xúc động nhận lại cha mẹ. Nhưng giọng cô rắn rỏi, run run từng chữ:

– Xin hai người… đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.

Cả khán phòng vỡ òa xôn xao. Người cha ruột giật mình, lắp bắp:
– Con… sao con lại nói thế? Giờ bố mẹ giàu có, muốn lo cho con, muốn đón con về…

Lan bật cười, nhưng là nụ cười đẫm nước mắt:
– 37 năm trước, tôi chỉ là một đứa trẻ đỏ hỏn, bị ruồng bỏ vì cái tội… sinh ra làm con gái. Tôi chịu đói khát, chịu nhục nhã, chịu đủ cay đắng mà đáng ra tôi không phải chịu. Nếu ngày đó tôi chết đi trong cái nghèo cùng cực, liệu hôm nay hai người có còn nhớ đến tôi không?

Mẹ ruột òa khóc, định chạy tới nắm tay Lan, nhưng cô né tránh. Cô ngẩng cao đầu, giọng sắc lạnh:

– Tôi đã có cha mẹ nuôi – dù nghèo khổ nhưng thương tôi như con ruột. Tôi không cần sự giàu sang muộn màng này. Với tôi, hai người chỉ là người đã sinh ra tôi, chứ không còn là cha mẹ.

Nói rồi, Lan cúi đầu thật sâu, như một lời tiễn biệt, rồi quay lưng bước đi. Cả khán phòng sững sờ, còn đôi vợ chồng già kia ngồi chết lặng, nước mắt tuôn rơi, nhưng chẳng thể kéo lại được gì nữa.

Sau khi Lan quay lưng bỏ đi, khán phòng vốn náo nhiệt bỗng im bặt. Chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào của bà mẹ già và ánh mắt trống rỗng của người cha đã bạc đầu.

Ông lảo đảo ngồi xuống ghế, hai bàn tay run run bấu chặt lấy nhau. Suốt đời ông từng hãnh diện vì đã “có được con trai nối dõi”, từng tự hào vì cơ ngơi khổng lồ mình dựng lên. Nhưng giờ đây, trước mắt bao người, ông bị chính đứa con gái ruột từ chối, phủ nhận tất cả.

– Bà thấy chưa… – giọng ông khàn đặc, đầy cay đắng – Con bé hận chúng ta. Nó không tha thứ…

Người mẹ ngồi bệt xuống đất, đôi mắt đỏ hoe, tay run rẩy tìm con gái đã khuất bóng. Nước mắt bà tràn ra như muốn cuốn trôi đi bao lỗi lầm năm xưa:

– Tôi biết… là tôi sai. Hôm đó, chính tôi đã đồng ý… Chính tôi đã quay mặt đi khi họ bế con bé sang nhà khác… Chỉ vì tôi sợ, tôi muốn sinh thêm… Tôi đã giết chết tuổi thơ nó…

Những người xung quanh dần tản đi, không ai dám nói thêm lời nào. Sự giàu có, danh vọng của hai ông bà giờ trở nên vô nghĩa. Căn biệt thự tráng lệ, những chiếc xe sang, những lời tung hô trước đây… phút chốc biến thành gánh nặng đè nặng lồng ngực họ.

Đêm hôm ấy, ngồi trong căn nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo, người cha cứ nhìn mãi bức ảnh ngày xưa – một đứa trẻ đỏ hỏn bị trao đi trong tiếng khóc. Nước mắt ông rơi xuống run rẩy.

– Giá như… ngày đó tôi giữ con lại. Giá như tôi không ích kỷ đến vậy.

Còn người mẹ, suốt đêm không ngủ, cứ thẫn thờ nhìn ra khoảng sân vắng. Bà thì thầm trong nỗi tuyệt vọng:

– Con ơi… mẹ chỉ muốn một cơ hội để ôm con một lần, được nghe con gọi “mẹ” một tiếng thôi…

Nhưng cơ hội ấy đã trôi tuột khỏi tay họ – cũng như 37 năm tuổi thơ của Lan đã vĩnh viễn không thể nào lấy lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News