×
×

Mang bầu mệt mỏi tôi muốn ăn 1 bát bún bò, nào ngờ chồng ch:ốt ngay câu: “Em ăn được bao nhiêu đâu? Mua làm gì cho phí tiền!”…

“Bát Bún Bò Và Lời Hứa Ở Phòng Sinh”

Ngày 30/4 – ngày cưới của tôi và Nam – diễn ra trong tiếng cười hạnh phúc. Bạn bè nói tôi may mắn, vì lấy được người chồng biết ước mơ, dám làm. Tôi tin điều đó.
Sau đám cưới, chúng tôi còn dư khoảng 60 triệu đồng – số tiền mà Nam gọi là “vốn khởi nghiệp cho tương lai”. Anh háo hức thuê mặt bằng nhỏ trong con hẻm yên tĩnh, mua máy pha cà phê, sơn tường, treo đèn. Tôi vẫn nhớ ánh mắt anh sáng rực khi nói:
– Anh không muốn làm thuê mãi. Anh muốn con chúng ta sau này tự hào khi nói: “Bố con là chủ quán cà phê.”

Tôi tin anh. Tôi đi làm, ngày càng nặng bụng, nhưng vẫn phụ anh sổ sách, dọn dẹp. Những ngày đầu, quán vắng hoe. Tôi an ủi:
– Thời gian đầu ai cũng vậy, rồi khách sẽ đến thôi.

Nhưng thời gian trôi qua, khách chẳng đến. Tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền nguyên liệu… như cái hố đen nuốt trọn mọi hy vọng.

Một buổi tối, khi tôi vừa đi siêu âm về, mệt rã rời, tôi nói khẽ:
– Nam ơi, em thèm bún bò quá.
Anh ngẩng lên, cau mày:
– Em ăn được bao nhiêu đâu? Mua làm gì cho phí tiền!

Chỉ một câu thôi, mà tôi nghẹn đến tận tim. Tôi lặng lẽ quay đi, giấu nước mắt. Chẳng lẽ khi người ta yêu, bát bún bò cũng trở thành xa xỉ?


Tháng thứ tám, quán chính thức đóng cửa. Biển hiệu tháo xuống, Nam lặng im nhìn những mảnh gỗ vỡ rơi lả tả. Tôi đến bên anh, định nói vài lời an ủi, nhưng anh gạt tay:
– Đừng nói gì cả. Anh thất bại rồi.

Từ hôm đó, Nam thay đổi. Anh ít nói, hay cáu gắt. Tôi xin nghỉ làm vì bụng đã lớn, chỉ mong anh hiểu, nhưng dường như anh càng thấy tôi là gánh nặng.
Có lần tôi định vay mẹ đẻ ít tiền mua đồ sơ sinh, Nam gắt lên:
– Em đừng làm anh mất mặt! Anh là đàn ông, anh lo được!

Nhưng anh đâu lo nổi…

Ngày tôi đau bụng chuyển dạ, Nam chạy đôn đáo tìm tiền. Đến bệnh viện, anh nắm tay tôi, giọng nghẹn:
– Anh xin lỗi, em. Anh không còn đồng nào để trả viện phí.

Tôi nhìn anh – người đàn ông từng hứa “sẽ cho em một đời bình yên” – mà lòng tan nát. Tôi không nói gì, chỉ cắn chặt răng chịu cơn đau đẻ.
May sao, mẹ tôi hay tin chạy lên, trả tiền viện và lo liệu mọi thứ. Con chào đời trong tiếng khóc, còn Nam ngồi ở góc phòng, mắt đỏ hoe.


Những ngày sau sinh, Nam cố gắng đi làm thuê. Anh làm mọi việc – bốc vác, ship hàng, thậm chí chạy xe ôm công nghệ.
Tôi tưởng mọi chuyện sẽ dần khá hơn, cho đến một tối, khi tôi đang cho con bú thì nghe anh nói nhỏ qua điện thoại:
– Em đừng lo, anh sẽ gửi tiền cho em sớm thôi.

Giọng anh dịu dàng, xa lạ. Tôi đứng lặng. Một linh cảm xấu len vào tim.
Hôm sau, khi anh đi làm, tôi lục áo khoác anh để giặt. Trong túi là hóa đơn chuyển tiền… 5 triệu đồng, gửi cho một người tên Hương.

Tôi ngồi bệt xuống sàn, tay run bần bật. Tại sao giữa lúc khó khăn nhất, anh lại giấu tôi để giúp người khác? Tôi đợi anh về, hỏi thẳng.
Nam sững lại, rồi thở dài:
– Hương là bạn cũ. Cô ấy bị tai nạn, cần tiền gấp.
– Còn em? Còn con? – Tôi bật khóc. – Anh nói không có tiền mua sữa cho con, nhưng lại gửi cho người ta?
Anh gắt lên:
– Em nói như thể anh bỏ bê mẹ con em!

Chúng tôi cãi nhau to. Lần đầu tiên kể từ ngày cưới, tôi bế con về nhà mẹ đẻ. Nam không đến. Một tuần, hai tuần trôi qua, im lặng.


Đúng ngày thứ mười lăm, mẹ tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện: Nam bị tai nạn giao thông khi đang giao hàng ban đêm. Tôi bàng hoàng chạy tới. Anh nằm đó, người băng bó, gương mặt tái nhợt.
Khi mở mắt thấy tôi, anh khóc.
– Anh xin lỗi… Anh làm ca đêm để gom tiền mua cho em chiếc ghế mát-xa. Anh thấy lưng em đau suốt từ khi sinh…

Tôi nghẹn không nói nên lời.
Thì ra, hóa đơn chuyển tiền kia là thật – nhưng Hương chính là người bán hàng online mà anh nhờ giữ hộ, để tạo bất ngờ cho tôi.

Nam nằm viện hơn nửa tháng. Tôi ngày nào cũng đến chăm, mới hiểu hết sự kiêu hãnh và tình yêu vụng về của anh. Người đàn ông ấy, dù vụng về, nhưng chưa bao giờ thôi cố gắng vì gia đình.


Ba năm sau, chúng tôi mở lại quán cà phê – lần này là từ căn phòng nhỏ tầng trệt nhà trọ. Tôi vẫn đi làm, Nam vừa trông con, vừa pha cà phê cho khách.
Quán đông dần, người ta thích cách Nam trò chuyện chân thành, thích vị cà phê đậm đà anh tự rang.

Một hôm, khi quán chật kín, có khách hỏi tôi:
– Chị ơi, sao quán tên là “Bún Bò”, nghe lạ thế?
Tôi cười:
– Vì nó nhắc tôi nhớ một bài học.
– Bài học gì vậy?
Tôi nhìn sang Nam – anh đang tất bật sau quầy, nụ cười hiền hậu.
– Rằng hạnh phúc thật sự, đôi khi chỉ bắt đầu từ một bát bún bò chưa từng được ăn.


Kết thúc:

Tình yêu sau hôn nhân không còn là hoa hồng và nến, mà là cơm áo, là những ngày cạn tiền vẫn nắm tay nhau đi tiếp.
Có những vết thương chỉ cần một lời xin lỗi, và một cái ôm, là đủ chữa lành.
Vì đôi khi, thứ quý nhất trong đời không phải tiền bạc – mà là người vẫn chọn ở lại, dù ta chẳng còn gì.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News