×
×

Nhân tình của chồng cười kh:úc k:hích nói giọng điệu nhẹ nhàng qua điện thoại

Lâm và Hương đã kết hôn được bảy năm. Cuộc sống của họ bình yên và đều đặn, không có sóng gió, không có những bất ngờ. Mọi thứ đều diễn ra theo một nhịp điệu, từng ngày trôi qua như một bản nhạc đã được lập trình sẵn. Hương luôn tin rằng cuộc hôn nhân yên ổn chính là nền tảng vững chắc để xây dựng một gia đình hạnh phúc. Cô và Lâm đã tìm được sự thoải mái trong từng hành động, từng thói quen, đến mức nếu một ngày nào đó có điều gì đó khác thường xảy ra, họ cũng sẽ dễ dàng phớt lờ mà không để tâm.

Một buổi tối, khi Lâm đang làm việc ở phòng khách, điện thoại của anh bất ngờ rung lên trên bàn ăn. Hương, vì đã quen với việc Lâm nhận những cuộc gọi công việc vào giờ muộn, không nghĩ gì nhiều, liền cầm lên nghe. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc trò chuyện về công việc, nhưng ngay khi cô ấn nút “nhận cuộc gọi”, giọng nói của một phụ nữ nhẹ nhàng vang lên:

“Anh lại để tất của anh ở đây lần nữa.”

Cả người Hương bỗng cứng đờ. Giọng nói ấy, tuy rất nhẹ nhàng, lại mang một nét thân mật kỳ lạ. Trước khi cô kịp đáp lại, người phụ nữ đó cười khúc khích, như thể có một sự thân mật không thể giấu giếm:

“Em yêu anh rất nhiều.”

Tim Hương đập thình thịch. Cô cúp máy ngay lập tức, nhưng trái tim cô không ngừng đập loạn nhịp. Cái giọng đó… cô không thể lầm được. Đó không phải là giọng của một người lạ, không phải đồng nghiệp, không phải ai đó cô có thể dễ dàng gạt bỏ. Đó là giọng của Lan, em gái cô.

Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy Hương, khi nhận ra rằng Lan, người vừa mới chuyển về sống gần đây, luôn là người gần gũi với Lâm hơn cả. Những cuộc gặp gỡ vô tình. Những cái ôm quá chặt. Những câu chuyện cười thân mật. Và cả những ánh mắt lén lút mà cô đã không để ý.

Hương ngồi lại, trái tim đau nhói. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc mà cô đã bỏ qua, mọi dấu hiệu mà cô đã coi như không có gì. Và rồi, cô quyết định. Nếu Lan có thể gọi cho Lâm trong bóng tối, thì cô cũng sẽ làm vậy. Cô sẽ gọi cho Lan.

Cả đêm đó, Hương không ngủ. Cô cầm chiếc điện thoại trong tay, quyết tâm sẽ gọi cho Lan vào sáng hôm sau. Nhưng khi Lâm về nhà, anh ôm cô thật chặt, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như mọi khi, và hỏi: “Em có sao không?”

Hương bỗng nhận ra điều gì đó. Cô nhìn vào mắt Lâm, rồi nhìn vào chiếc điện thoại trong tay mình. Cô hiểu rằng, cho dù sự phản bội có thật hay không, cô sẽ không giải quyết nó bằng cách này. Cô không thể làm vậy với Lan, cũng không thể làm vậy với Lâm.

Vì vậy, sáng hôm sau, khi Lan gọi cho Hương, thay vì nghe điện thoại, cô đã gửi một tin nhắn cho em gái mình: “Em cần phải nói chuyện với chị. Nhưng không phải qua điện thoại.”

Cuộc gặp gỡ giữa Hương và Lan diễn ra trong một quán cà phê nhỏ. Hương không la mắng hay trách móc Lan. Cô chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao lại như vậy?” Lan cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Chị ơi, em không muốn làm tổn thương chị, nhưng em không thể giấu tình cảm của mình thêm nữa.”

Hương nhìn em gái mình, hiểu rằng đôi khi tình yêu có thể dẫn chúng ta vào những con đường không ngờ tới. Và đôi khi, chính sự tha thứ và hiểu biết lại là cách để giải quyết mọi vấn đề. Cô quyết định sẽ đối diện với sự thật và tìm cách để vượt qua nó, không phải bằng sự trả thù, mà bằng tình yêu và sự thấu hiểu.

Với Lâm, Hương không trực tiếp đối mặt ngay lập tức. Cô dành thời gian để suy nghĩ và rồi họ ngồi xuống cùng nhau, nói chuyện về tất cả những điều đã xảy ra. Cả hai nhận ra rằng, trong suốt những năm qua, họ đã đánh mất kết nối thật sự giữa nhau, và giờ là lúc để làm lại từ đầu.

Mối quan hệ của họ không trở lại như trước, nhưng đó là một khởi đầu mới, nơi sự thật và sự tha thứ có thể chữa lành những vết thương.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News