×
×

Ỷ tôi kiếm 80 triệu/tháng, mẹ chồng b/ắt tôi n/uôi cả nhà, thế nhưng khi tôi nằm vi/ện vì m/ổ ru/ột thừ//a, nhà chồng lại kéo nhau đi du lịch

Ỷ tôi kiếm 80 triệu/tháng, mẹ chồng b/ắt tôi n/uôi cả nhà, thế nhưng khi tôi nằm vi/ện vì m/ổ ru/ột thừ//a, nhà chồng lại kéo nhau đi du lịch. 3 ngày sau ra viện, tôi đã làm một hành động khiến cả nhà chồng kh/óc th/ét…

Tôi năm nay 30 tuổi, làm trưởng nhóm marketing cho một tập đoàn lớn. Nhờ sự nỗ lực nhiều năm, thu nhập của tôi ổn định ở mức 80 triệu/tháng – con số mà nhiều bạn bè cùng trang lứa phải mơ ước. Thế nhưng, cái giá phải trả cho mức lương đó không phải chỉ là áp lực công việc, mà còn là gánh nặng “nuôi cả gia đình chồng” mà tôi không hề mong muốn.

Ngay từ khi cưới, mẹ chồng đã nói thẳng:
“Con kiếm tiền nhiều thì cũng phải có trách nhiệm. Nhà mình đông người, bố mẹ già rồi, các em còn đang ăn học. Con là dâu trưởng, con phải gánh vác.”

Tôi nghe mà nghẹn lòng, nhưng nghĩ “thôi thì mình có, thì san sẻ, coi như làm phúc”. Vậy là suốt 3 năm qua, tháng nào tôi cũng đưa bà 30 triệu để lo chi phí sinh hoạt. Ngoài ra, tiền học của em chồng, tiền đi lễ hội, thậm chí cả những khoản nhỏ nhặt như mua tivi, sửa xe… đều do tôi lo. Tôi gần như trở thành cái máy rút tiền, còn chồng tôi thì đứng ngoài, coi đó là lẽ đương nhiên.

Anh chỉ nói gọn:
“Em có thì giúp, sau này mọi người cũng thương lại mình thôi.”

Tôi im lặng, tự nhủ gia đình yên ấm là được. Nhưng tôi không ngờ, cái gọi là “yên ấm” ấy chỉ là sự lừa dối.

Một hôm, tôi đau bụng dữ dội phải nhập viện cấp cứu. Bác sĩ chẩn đoán viêm ruột thừa, cần mổ gấp. Sau ca phẫu thuật, tôi nằm trên giường bệnh, bụng quấn băng, tay cắm kim truyền, người mệt rã rời. Tôi chỉ mong có một bàn tay nắm lấy, một giọng nói động viên. Nhưng khi gọi điện báo tin, mẹ chồng lạnh lùng đáp:
“Ôi, mổ ruột thừa thôi mà, nằm vài hôm là khỏe. Cả nhà đang chuẩn bị đi du lịch Nha Trang, vé đặt sẵn rồi, sao mà hủy được. Con thuê y tá chăm đi, mẹ già rồi còn phiền con thêm.”

Chồng tôi cũng không khá hơn. Anh nhắn một tin cụt lủn:
“Anh xin lỗi, cả nhà đặt vé trước rồi. Em cố gắng nhé, ra viện anh đưa em đi ăn bù.”

Điện thoại rơi khỏi tay tôi. Nước mắt tôi chảy ướt gối. Suốt bao năm, tôi gánh cho họ từng đồng chi phí, chỉ mong có tình thương và sự quan tâm. Nhưng đến lúc tôi yếu đuối nhất, họ lại bỏ tôi để đi vui chơi.

Ba ngày sau, tôi được xuất viện. Bước vào nhà, đập vào mắt tôi là vali, quà cáp du lịch, tiếng cười nói rộn ràng. Không một ai hỏi tôi “con khỏe chưa”. Tôi lặng người, đứng giữa căn phòng xa lạ đến tàn nhẫn.

Đêm hôm đó, tôi không ngủ. Tôi nhìn ngôi nhà mình đã bỏ tiền ra mua và sửa sang, nhưng nó chưa từng thực sự thuộc về tôi. Trong đầu tôi chỉ vang lên một câu: “Mình phải thoát khỏi nơi này.”

Sáng hôm sau, tôi âm thầm liên hệ với môi giới bất động sản. Ngôi nhà nằm ở vị trí đẹp nên bán rất nhanh. Ngày ký hợp đồng, tôi kéo vali rời đi.

Mẹ chồng phát hiện, lao đến níu áo tôi, gào khóc:
“Con làm gì thế? Nhà cửa đang yên ổn mà! Con định bỏ rơi cả gia đình này sao?”

Chồng tôi cũng hoảng loạn, liên tục gọi điện, nhắn tin. Nhưng tôi không bắt máy, không trả lời. Tất cả đã quá muộn.

Tôi thuê một căn hộ nhỏ gần công ty, dọn vali vào ở. Tối ấy, tôi đặt tờ đơn ly hôn lên bàn. Tay tôi run run, nước mắt rơi, nhưng lòng thì dứt khoát. Tôi đã sống như cái bóng, như cái máy in tiền trong suốt 3 năm qua. Giờ là lúc tôi phải sống cho chính mình.

Điện thoại reo không ngừng, nhưng tôi lặng lẽ tắt nguồn. Tôi biết, nếu mềm lòng, tôi sẽ lại quay về với vòng luẩn quẩn ấy. Tôi không muốn nữa.

Ngày mai, tôi sẽ nộp đơn ly hôn. Một chương cũ khép lại, nhưng tôi tin chắc, một cánh cửa mới sẽ mở ra – nơi tôi được tôn trọng, được yêu thương đúng nghĩa, chứ không phải chỉ vì tôi kiếm được bao nhiêu tiền.

Và lần này, tôi không hối hận.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News