Tôi vừa lúi húi nhấc con gà mới luộc ra, còn nóng hổi, đặt lên mâm để chuẩn bị bữa cơm chiều. Đúng lúc ấy, em chồng bất ngờ ghé qua. Chưa kịp chào hỏi, cô ta đã chạy thẳng vào bếp, mắt sáng lên nhìn con gà vàng ươm trên đĩa.
– “Ôi, gà ngon thế này, em mang về nhà em ăn nhé, lâu rồi mới có dịp.”
Chưa kịp để tôi mở miệng, cô ta đã thản nhiên bê cả con gà đi như của riêng mình. Tôi sững người, nghẹn họng nhìn theo, vừa tức vừa khó xử.
Đến giờ cơm, trên mâm chỉ còn vài món rau dưa đạm bạc. Mẹ chồng nhìn mâm cơm, chau mày rồi quay sang tôi:
– “Con làm dâu kiểu gì vậy? Em nó lấy gà rồi, chẳng lẽ không biết nấu thêm món khác cho cả nhà ăn? Để mâm cơm lèo tèo thế này thì coi sao được?”
Nghe đến đó, máu nóng trong tôi bốc lên. Tôi cắn chặt răng, cảm giác uất ức dồn nén lâu nay như muốn bật ra.
– “Mẹ, con gà ấy con luộc để cả nhà ăn. Em tự ý bê đi, con còn chưa kịp nói gì. Sao mọi lỗi lại đổ hết lên con? Con là dâu chứ đâu phải người hầu mà lúc nào cũng gánh chịu như vậy!”
Cả bàn ăn lặng ngắt. Mẹ chồng trố mắt nhìn tôi, còn chồng thì ngồi im, không dám chen vào. Tôi run lên vì vừa phẫn uất vừa tủi thân, nước mắt chực trào, nhưng lần này tôi biết mình không thể im lặng nữa.
Em chồng sau khi bê gà về, ăn uống no nê xong lại quay sang nhà tôi, nghe mẹ trách liền cười khẩy:
– “Chị dâu có mỗi việc nấu nướng mà cũng kêu. Con gà ấy em thấy ngon thì em lấy, cùng là trong nhà cả, có gì to tát đâu. Chị tính toán thế thì sao sống nổi với nhau?”
Tôi ngồi phắt dậy, mặt nóng ran:
– “Cùng là trong nhà, nhưng cũng phải biết tôn trọng nhau chứ! Em muốn ăn thì ít ra cũng hỏi một câu, chứ không phải thích thì lấy. Còn mẹ, sao mẹ lúc nào cũng bênh em như vậy? Con làm dâu mà chẳng khác nào người ngoài.”
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Mẹ chồng đập đũa xuống bàn:
– “Cô hỗn láo quá rồi! Con gái nhà này có lấy gà thì cũng là gà trong nhà, mắc gì cô phải làm lớn chuyện? Người ta ăn thì nấu cái khác, có gì khó!”
Tôi bật cười chua chát, mắt đỏ hoe:
– “Khó không phải ở chuyện nấu thêm món, mà khó ở chỗ trong căn nhà này, con chưa từng được coi là người trong gia đình. Con nấu một bữa cơm cho cả nhà, cuối cùng chỉ còn mình con chịu trách móc.”
Chồng tôi lúc ấy mới cất lời, giọng lạc đi:
– “Mẹ… thôi để con nói. Em sai thì phải nhận, không thể lúc nào vợ con cũng bị đổ lỗi. Con gà chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cách ứng xử mới là chuyện lớn. Nếu cứ tiếp tục như thế này, gia đình này rồi sẽ chẳng còn bình yên đâu.”
Căn phòng im phăng phắc. Mẹ chồng lúng túng nhìn con trai, em chồng thì tái mặt vì lần đầu tiên bị anh trai quát. Tôi đứng dậy, run rẩy nhưng dứt khoát:
– “Từ nay, nếu không tôn trọng nhau, con xin phép dọn riêng bếp. Ai ăn gì thì tự lo. Con không chịu nổi cảnh cơm nước cả ngày rồi cuối cùng lại thành người có lỗi nữa.”
Nói xong, tôi quay vào phòng, để lại phía sau một bàn ăn còn dang dở mà không ai dám động đũa.