×
×

Anh Xe Ôm Đang Ăn Tô Phở 25k, Nữ Tỷ Phú Xuất Hiện Đẩy Tờ Hợp Đồng 20 Tỷ: “Cưới Tôi Nhé!”

Anh Xe Ôm Đang Ăn Tô Phở 25k, Nữ Tỷ Phú Xuất Hiện Đẩy Tờ Hợp Đồng 20 Tỷ: “Cưới Tôi Nhé!”

Quán phở nằm nép mình trong một con hẻm nhỏ, bàn ghế nhựa thấp, nước lèo bốc khói thơm lừng. Buổi sáng chưa kịp đông, nhưng những người quen đã lác đác ghé vào như một thói quen không đổi. Ở chiếc bàn sát tường, Nam – anh xe ôm ngoài ba mươi – đang cúi đầu ăn tô phở 25 nghìn. Áo khoác bạc màu, đôi dép nhựa sờn gót, chiếc mũ bảo hiểm treo lủng lẳng trên tay lái dựng bên ngoài.

Nam ăn chậm. Không phải vì anh kén ăn, mà vì anh muốn kéo dài cảm giác ấm áp hiếm hoi của buổi sáng. Đêm qua mưa, anh chạy xe tới khuya. Tiền xăng vừa đủ, bữa sáng là thứ xa xỉ nho nhỏ anh tự cho phép mình.

“Ăn thêm quẩy không?” bà chủ hỏi.

Nam lắc đầu, cười hiền: “Dạ thôi, con no rồi.”

Ngay lúc ấy, con hẻm bỗng xôn xao. Một chiếc xe đen bóng dừng lại. Cửa mở ra, một người phụ nữ bước xuống. Cô mặc đồ giản dị nhưng tinh tế, không phô trương, song ánh mắt sắc sảo và dáng đi tự tin khiến cả quán phở như chậm lại một nhịp. Người phụ nữ nhìn quanh, rồi ánh mắt dừng ở Nam.

Cô tiến thẳng tới bàn anh.

“Anh Nam?” – giọng cô bình thản.

Nam ngẩng lên, hơi ngạc nhiên. “Dạ… tôi đây.”

Cô đặt lên bàn một tập hồ sơ dày, bìa da đen. Đẩy nhẹ về phía anh.

“Cưới tôi nhé.”

Cả quán im bặt. Tiếng muỗng rơi leng keng. Nam tưởng mình nghe nhầm.

“Cô… cô nói gì ạ?”

Người phụ nữ mỉm cười, rất nghiêm túc. “Đây là hợp đồng hôn nhân. Trị giá 20 tỷ.”

Nam đứng hình. Bà chủ phở há hốc miệng. Vài người khách nhìn nhau, không biết là trò đùa hay cảnh trong phim.

“Xin lỗi cô,” Nam nói khẽ, “chắc cô nhầm người.”

“Không nhầm.” Cô đáp. “Tôi tìm anh ba năm rồi.”

1. Ba năm trước

Ba năm trước, vào một đêm mưa tầm tã, Nam chạy chuyến cuối. Một người phụ nữ trẻ gọi xe, giọng run rẩy. Trên đường đi, cô bất ngờ ngất xỉu. Nam hoảng hốt, bỏ chuyến xe, đưa cô vào bệnh viện gần nhất. Anh ký tạm giấy nhập viện, để lại số điện thoại rồi lặng lẽ rời đi khi thấy bác sĩ tiếp nhận.

Nam không biết cô là ai. Chỉ nhớ gương mặt tái nhợt và bàn tay lạnh buốt nắm chặt áo anh như sợ rơi xuống vực.

Sáng hôm sau, anh quay lại bệnh viện, hỏi thăm. Người phụ nữ đã qua cơn nguy kịch. Nam yên tâm, không để lại tên thật, cũng chẳng đòi hỏi gì. Anh nghĩ: “Ai gặp nạn cũng cần giúp.”

Rồi anh quên.

2. Người phụ nữ trở lại

Người phụ nữ trước mặt anh hôm nay chính là người của đêm mưa ấy: Linh.

Cô là một nữ doanh nhân nổi tiếng, tự thân gây dựng đế chế, được gọi bằng cái tên “nữ tỷ phú trẻ”. Ba năm qua, cô sống trong vòng xoáy công việc, tranh đấu, và những cuộc hôn nhân “được sắp xếp” vì lợi ích.

Nhưng sau lần cận kề cái chết, Linh nhận ra mình sợ nhất không phải mất tiền, mà là mất đi người dám cứu mình mà không cần biết mình là ai.

Cô tìm Nam bằng mọi cách. Dữ liệu bệnh viện mờ nhạt, số điện thoại cũ đã hủy. Phải mất ba năm, Linh mới lần ra được anh – một anh xe ôm chạy tuyến quen, ăn phở 25 nghìn mỗi sáng.

“Vì sao là tôi?” Nam hỏi, giọng lạc đi.

“Vì anh là người duy nhất không muốn gì từ tôi,” Linh đáp. “Tôi cần một cuộc hôn nhân… nhưng tôi cũng cần một người tử tế.”

Nam bật cười khổ. “Cô cần hợp đồng, còn tôi cần chạy xe. Chúng ta không cùng thế giới.”

Linh nhìn thẳng vào mắt anh. “Chính vì vậy.”

3. Hợp đồng 20 tỷ

Hợp đồng rất rõ ràng: hôn nhân trong ba năm. Nam sẽ nhận 20 tỷ, chia làm nhiều đợt. Anh không phải sinh con nếu không muốn, không bị kiểm soát đời sống riêng, chỉ cần xuất hiện cùng Linh trong những dịp cần thiết.

“Sau ba năm, nếu anh muốn rời đi, tôi ký,” Linh nói.

Nam lặng im rất lâu. 20 tỷ – số tiền anh chưa từng dám mơ. Với số tiền đó, anh có thể trả nợ, sửa nhà cho mẹ, lo tương lai cho em gái.

Nhưng anh sợ.

“Cô nghĩ tôi là người bán mình sao?” Nam hỏi.

Linh lắc đầu. “Tôi nghĩ anh là người có quyền chọn.”

Nam nhìn tô phở đã nguội. Rồi anh đẩy hồ sơ lại.

“Cho tôi một tuần.”

4. Quyết định

Một tuần sau, Nam ký hợp đồng.

Không phải vì tiền.

Mà vì ánh mắt Linh khi cô nói: “Tôi mệt rồi.”

5. Cuộc hôn nhân kỳ lạ

Họ cưới rất kín. Không báo chí, không phô trương. Nam chuyển từ căn phòng trọ chật chội sang một căn nhà rộng lớn. Anh học cách dùng dao nĩa, học cách im lặng trước ánh nhìn dò xét của giới thượng lưu.

Linh thì học cách… chờ.

Chờ Nam ăn xong mới dọn bàn. Chờ anh về muộn. Chờ những câu nói thật thà, đôi khi vụng về nhưng ấm áp.

Ban đầu, họ sống như hai người xa lạ chung nhà.

Rồi một ngày, Linh bị đau dạ dày giữa đêm. Nam lặng lẽ nấu cháo, bưng lên phòng.

“Cô ăn chút đi.”

Linh nhìn bát cháo, mắt cay cay. Cô nhận ra, đã rất lâu rồi, không ai nấu cho cô ăn.

6. Không còn là hợp đồng

Những bữa tối chung. Những câu chuyện vụn vặt. Nam kể về những chuyến xe đêm, về những người lao động nghèo. Linh kể về áp lực, về những thương vụ lạnh lùng.

Ba năm trôi qua lúc nào không hay.

Ngày cuối cùng của hợp đồng, Linh đặt lại tập hồ sơ lên bàn.

“Anh có thể đi,” cô nói, cố giữ giọng bình thản.

Nam nhìn cô rất lâu.

“Còn cô?” anh hỏi.

Linh mỉm cười buồn. “Tôi quen rồi.”

Nam xé hợp đồng.

“Lần này,” anh nói, “nếu cưới, thì không cần tiền.”

Linh bật khóc.

7. Tô phở 25k

Một buổi sáng khác, họ lại ngồi ở quán phở cũ. Linh mặc đồ giản dị, ngồi đối diện Nam.

“Tô phở bao nhiêu?” cô hỏi.

“25 nghìn,” bà chủ đáp.

Linh cười. “Cho hai tô.”

Nam nhìn cô, nắm tay thật chặt.

Tô phở 25 nghìn năm ấy không chỉ là bữa sáng.

Nó là khởi đầu của một cuộc đời khác – nơi tình yêu không bắt đầu bằng tiền, mà kết thúc bằng sự chọn lựa ở lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News