×
×

“Có những điều quý hơn t;;iền – đó là cách ta nhìn người khác bằng lòng thương, chứ không phải bằng địa vị.”

Lan làm phục vụ cho một nhà hàng sang trọng giữa trung tâm thành phố. Cô mới hai mươi hai tuổi, gầy gò nhưng luôn nở nụ cười khi phục vụ khách. Mỗi ngày, cô đứng mười mấy tiếng, chân phồng rộp, nhưng vẫn cố gắng để dành tiền gửi về quê cho mẹ đang bệnh.

Buổi trưa hôm đó, trời mưa tầm tã. Giữa những chiếc ô đắt tiền, Lan thấy một bà cụ tóc bạc, áo sũng nước, đứng nép bên lề đường nhìn vào nhà hàng.
Cụ khẽ đưa tay lau kính, mắt dõi theo những dĩa thức ăn sang trọng.

Lan thoáng sững lại. Ánh mắt ấy – vừa đói vừa tủi – khiến cô nhớ đến mẹ mình, người cũng thường nhịn ăn để dành tiền thuốc.

Không suy nghĩ nhiều, Lan bước đến bên quản lý, nói nhỏ:
— Anh cho em mang ít cơm thừa cho bà cụ ngoài kia được không?

Người quản lý cau mày:
— Cơm thừa? Đây là nhà hàng 5 sao, không được để người lang thang đứng gần cửa. Em ra đuổi bà ta đi.

Lan khẽ cắn môi. Một phút sau, cô vẫn lén múc một phần cơm mới, thêm chút canh, mang ra ngoài.
Bà cụ nhìn cô ngỡ ngàng, rồi rưng rưng:
— Cảm ơn con, con là người tốt.

Lan cười:
— Không sao đâu cụ, ăn đi cho ấm bụng.

Nhưng hành động ấy không qua được mắt của quản lý. Khi cô quay vào, anh ta gằn giọng giữa bao người:
— Ai cho phép em tự ý dùng đồ ăn của khách để bố thí? Em biết giá một phần ăn ở đây bao nhiêu không?

Tất cả nhân viên nhìn cô. Khách bàn bên cũng xì xào. Lan cúi đầu, nước mắt rơi, chỉ biết nói khẽ:
— Em xin lỗi… nhưng bà ấy đói quá.

— Xin lỗi không đủ! – Quản lý quát – Em nghỉ việc đi! Nhà hàng này không cần người phá luật!

Lan run rẩy cởi tạp dề, cúi đầu chào rồi lặng lẽ rời đi. Bà cụ thấy vậy, bước đến định nói gì đó, nhưng Lan chỉ khẽ lắc đầu.

Cơn mưa hôm đó ướt nhòe cả hai người – một già, một trẻ – giữa phố đông.


Ba ngày sau, nhà hàng bỗng nhộn nhịp lạ thường. Tin lan ra rằng có một vị khách đặc biệt đến kiểm tra chất lượng phục vụ. Ai nấy đều nắn nót quần áo, dọn bàn ghế sạch bóng.

Một chiếc xe sang dừng trước cửa. Từ đó bước ra không phải người đàn ông quyền lực như mọi người đoán, mà là… một bà cụ tóc bạc, mặc chiếc áo khoác giản dị, đi cùng hai trợ lý.

Tất cả nhân viên sững sờ. Là bà cụ hôm trước.

Người quản lý lắp bắp:
— Bà… bà muốn gì ạ?

Cụ mỉm cười, giọng chậm rãi:
— Tôi đến gặp giám đốc của các anh.

Mười phút sau, ông giám đốc tất tả chạy xuống, vừa thấy cụ liền cúi đầu chào:
— Thưa bà Lệ, sao bà không báo trước?

Mọi người trố mắt. Hóa ra, bà cụ chính là Lệ Thảo – nhà đầu tư lớn nhất của chuỗi nhà hàng, nhưng không ai nhận ra vì bà sống giản dị, ít xuất hiện.

Bà cụ nhìn quanh, ánh mắt dừng lại nơi người quản lý:
— Ba ngày trước, tôi đến đây trong vai một người vô gia cư. Tôi muốn xem nhân viên của mình đối xử với người nghèo thế nào.
— Và tôi thấy, chỉ có một cô gái duy nhất dám giúp tôi. Còn cậu, cậu đuổi tôi như đuổi chó.

Quản lý cứng họng, mồ hôi túa ra.
Bà quay sang ông giám đốc:
— Người quản lý này không xứng đáng đại diện cho thương hiệu. Cho nghỉ việc.
— Còn cô gái tên Lan, tôi đã hỏi rồi, hiện đang thất nghiệp. Hãy mời cô ấy quay lại – với vị trí trưởng ca.

Cả nhà hàng chết lặng. Quản lý cúi gập người, miệng run rẩy xin lỗi.
Bà Lệ chỉ nói một câu nhẹ như gió:
— Lòng tốt không cần lý do. Chỉ những kẻ mất nhân mới thấy nó là lỗi.


Buổi chiều hôm đó, Lan nhận được cuộc gọi mời trở lại làm việc. Cô không tin nổi, cứ nghĩ ai đó trêu. Nhưng khi bà Lệ đích thân đến gặp, nắm tay cô, nói:
— Cảm ơn con. Ba ngày trước, bữa cơm ấy là điều ấm áp nhất ta từng nhận được trong nhiều năm.

Lan bật khóc. Cô không ngờ hành động nhỏ của mình lại khiến cuộc đời rẽ sang hướng khác.

Từ đó, Lan trở thành người đứng đầu bộ phận phục vụ, nổi tiếng vì nụ cười hiền và cách đối xử nhân hậu với khách hàng. Cô thường dặn nhân viên mới:

“Có những điều quý hơn tiền – đó là cách ta nhìn người khác bằng lòng thương, chứ không phải bằng địa vị.”


Một năm sau, nhà hàng ấy được vinh danh là nơi có “văn hóa phục vụ nhân ái” nhất thành phố. Trên bức tường gần quầy lễ tân, người ta treo khung ảnh: Lan đang cúi xuống, đưa phần cơm cho bà cụ trong cơn mưa.

Dưới bức ảnh là dòng chữ bà Lệ viết:

“Đôi khi, một bữa ăn nhỏ cũng đủ làm ấm cả một thế giới lạnh lùng.”


Kết thúc:
Câu chuyện của Lan nhắc rằng lòng nhân ái không cần điều kiện, và đôi khi, công lý chỉ đến khi ta dám làm điều đúng đắn dù bị xem là sai.
Không phải ai giàu cũng có quyền, và không phải người nghèo nào cũng đáng khinh – bởi lẽ, lòng tốt chính là thứ đo được giá trị thật của con người.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News