×
×

Mỗi khi cho con t/i sữa, vợ lại ‘lấy khăn ch/e k/ín mặt’, khi biết ‘lý do’ cô ấy làm điều đó, tôi gi/ận run người vì sự thật ph/ũ phà/ng, một người mẹ sao có thể…

SỰ THẬT PHŨ PHÀNG SAU CHIẾC KHĂN CHE MẶT – NGƯỜI CHỒNG “GIẬN RUN NGƯỜI” KHI NGHE LỜI VỢ

Tôi — một người đàn ông bình thường, không giàu có, không quá nổi bật — chỉ hy vọng có một gia đình ấm êm, một người vợ thấu hiểu, và một mái nhà để mẹ tôi có tuổi già bình yên. Vậy mà cuộc hôn nhân kéo dài chưa đến hai năm của tôi đã khiến mọi hy vọng ấy trở thành những mảnh vụn.

Tôi không dám kể với ai rằng tôi và vợ không hạnh phúc. Bề ngoài chúng tôi vẫn tươi cười, vẫn đăng ảnh gia đình mỗi dịp lễ. Nhưng cửa nhà vừa đóng lại, tất cả chỉ còn là những trận cãi vã không hồi kết.

Chúng tôi quen nhau bốn tháng rồi cưới. Khi ấy, tôi nghĩ mình gặp đúng người. Cô ấy dễ thương, dịu dàng, biết quan tâm, nói chuyện rất lễ phép. Bốn tháng ngắn ngủi tràn đầy mật ngọt khiến tôi tin rằng chỉ cần yêu nhau là đủ.

Nhưng cưới về rồi, tôi mới hiểu: đôi khi, vài tháng tìm hiểu không thể nói lên bản chất thật của một con người.

1. Người vợ “hoàn hảo” bỗng trở thành người xa lạ

Cưới được một tháng, tôi bắt đầu nhận ra những điều khiến mình chưng hửng. Vợ tôi luôn ưu tiên cảm xúc của mình lên hàng đầu.

– Anh làm cái đó cho em đi.
– Em không thích thế này.
– Em không cần biết, miễn là em thoải mái.

Câu nào cũng “em”, “em”, “em”.

Cô ấy không bao giờ quan tâm xem tôi có mệt không, có bận không. Nếu tôi không làm đúng ý cô ấy, cô ấy sẵn sàng cáu gắt, thậm chí lườm nguýt cả ngày.

Nhưng điều khiến tôi đau nhất không phải thái độ dành cho tôi… mà là cách cô ấy đối xử với mẹ tôi.

2. Người mẹ mang khiếm khuyết – và sự ghê sợ của con dâu

Mẹ tôi bị hở hàm ếch từ nhỏ. Ngày ấy dân quê nghèo, không đủ điều kiện phẫu thuật. Mẹ lớn lên trong ánh nhìn soi mói của người đời, chịu đủ lời ác ý. Nhưng bà chưa bao giờ oán trách ai. Ngược lại, bà sống lương thiện và dùng sự hy sinh để nuôi tôi lớn.

Bởi thế, khi tôi cưới vợ, tôi chỉ mong mẹ tôi được sống trong căn nhà có tiếng cười con cháu.

Thế nhưng…

Ngay từ ngày đầu tiên, vợ tôi đã không che giấu sự khó chịu.

Khi mẹ tôi ra mở cửa đón dâu, vợ tôi khẽ cau mày. Tôi thấy, nhưng cố xem như chưa thấy. Tôi tự nhủ: “Chắc cô ấy mệt.”

Nhưng những ngày sau thì không còn là vô tình nữa.

Vợ tôi luôn tìm cách tránh mặt mẹ tôi.
Hễ nghe tiếng mẹ tôi xuống bếp là vợ đóng ngay cửa phòng ngủ.
Ăn cơm, nếu trùng giờ với mẹ, cô ấy giả vờ bận để ăn sau.
Có lần mẹ tôi ho cả đêm, vợ tôi bịt tai khó chịu rồi nói:

– Mẹ anh không đi khám à? Em không ngủ được.

Tôi nghẹn họng.

Cả đời tôi chưa từng thấy ai đối xử với mẹ tôi như vậy. Nhưng vì mới cưới, tôi cố nhẫn nhịn, tìm lý do cho hành động của cô ấy. Tôi tự lừa mình rằng vợ tôi cần thời gian thích nghi.

Nhưng mọi thứ tồi tệ hơn khi mẹ tôi ốm.

Bà bị sốt kéo dài, người mệt lả. Tôi đưa mẹ vào viện, vợ tôi chẳng buồn hỏi một câu. Cô ấy ở nhà cả ngày nhưng không thèm nấu một nồi cháo mang vào. Đến khi tôi về, cô ấy chỉ nói:

– Em sợ bệnh lây.
Rồi đóng cửa phòng.

Mẹ tôi nghe thấy câu đó, lặng đi, mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố cười.

Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như bị bóp nghẹt.

3. Ý trời hay trớ trêu – Vợ có bầu đúng lúc tôi muốn ly hôn

Vợ chồng tôi cãi nhau liên tục. Tôi từng cầm tờ đơn ly hôn trên tay, chỉ chờ ký. Nhưng đúng lúc ấy, cô ấy báo có thai.

Tôi sốc.
Vợ tôi khóc.
Mẹ tôi cũng khóc vì vui mừng.

Tôi cất tờ đơn đi. Dù gì cũng là con tôi. Tôi nghĩ: “Biết đâu con đến để cứu vãn cuộc hôn nhân này.”

Suốt thai kỳ, tôi cố gắng đối xử với vợ tốt nhất có thể. Cô ấy cũng bớt cáu kỉnh hơn, có vẻ biết yêu thương đứa trẻ trong bụng. Tôi hy vọng mọi thứ sẽ tốt lên.

Nhưng rồi…

4. Con tôi chào đời – và bi kịch bắt đầu

Khi thằng bé được 8 tháng, chúng tôi đưa nó đi khám. Bác sĩ thông báo con tôi bị hở hàm ếch.

Tôi chết lặng.

Mẹ tôi khóc như mưa, liên tục tự trách:

– Là tại mẹ… tại mẹ…

Bác sĩ trấn an:

– Đây không phải do di truyền. Do mẹ bé chăm sóc thai kỳ không cẩn thận, đặc biệt ở ba tháng đầu. Nhiều yếu tố có thể gây ra tình trạng này.

Nhưng vợ tôi quay sang nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt đầy đố kỵ và cay nghiệt.

– Tôi biết mà! Tại bà ấy! Tại bà ấy nên con tôi mới như vậy!

Tôi bàng hoàng đến mức không nói nổi một lời.

Mẹ tôi im lặng. Nỗi đau của bà không thành tiếng, nhưng đủ làm tôi muốn gục xuống.

Tôi kéo vợ ra ngoài:

– Em nói cái gì vậy?
– Em nói thật! – cô ấy gằn giọng – Anh không thấy sao? Nó giống bà ấy y như đúc! Ghê quá đi được!

Tôi bủn rủn tay chân.

5. Người mẹ lạnh lùng – và chiếc khăn liệm đi tình mẫu tử

Từ đó, vợ tôi xa lánh con.

Cô ấy bế con mà mặt nhăn nhó.
Cho con ăn, cô ấy tránh nhìn mặt nó.
Con khóc, cô ấy không ẵm, chỉ bảo:
– Anh bế nó đi, em sợ.

Nhưng điều khiến tôi sốc nhất là cách cô ấy… cho con bú.

Một lần tôi đi ngang phòng, thấy vợ đang cho con bú nhưng lấy chiếc khăn to che kín mặt mình, giống như người bịt để tránh nhìn thứ gì đó đáng sợ.

Tôi hỏi:

– Em làm gì vậy?
– Che lại.
– Che để làm gì?
– Để đỡ phải nhìn. Ghê lắm. Em chịu không được.

Tim tôi như bị ai đó đâm một nhát.

Con trai tôi — cốt nhục của cô ấy — lại khiến cô ấy “ghê”.

Tôi không chịu nổi:

– Nó là con em!
– Em biết! Nhưng em sợ! Nhìn phát muốn buồn nôn!

Câu nói đó như tát thẳng vào mặt tôi.

Tôi quay đi vì không muốn mất kiểm soát. Tôi từng rất lạnh lùng, rất kỷ luật. Nhưng khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình muốn hét lên, muốn đập phá, muốn làm điều mình không nên làm.

Tôi giận đến run người.

Còn thằng bé thì sao? Nó vẫn bú, vẫn nép vào ngực mẹ, vẫn giằng lấy hơi ấm từ một người mẹ không hề muốn nhìn thấy nó.

6. Lời thú nhận kinh hoàng

Hôm đó, tôi về nhà sớm. Vợ đang cho con bú. Lại là chiếc khăn quen thuộc che gần như kín mặt.

Tôi nói nhỏ:

– Em bỏ khăn xuống được không?
– Không!
– Tại sao?
– Em sợ nó.
– Em sợ con mình?
– Em không muốn nó giống bà ấy. Em không chịu nổi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy:

– Em ghét mẹ anh đến vậy sao?
– Ghét chứ! Dáng vẻ như vậy mà cứ thích xuất hiện trước mặt em. Em nhìn mà ám ảnh. Giờ con em cũng vậy. Sao em chịu nổi?

Tôi chết lặng.

Vợ tôi chưa bao giờ yêu thương mẹ tôi.
Vợ tôi cũng không yêu thương con tôi.
Điều cô ấy ghét… là “khiếm khuyết”.

Và thứ cô ấy sợ… lại là chính con mình.

7. Tôi phải làm gì với cuộc hôn nhân này?

Tôi không ngủ được suốt nhiều đêm. Nhìn con ngủ, vết sẹo chưa phẫu thuật lộ rõ, tôi đau đến nghẹn thở. Tôi sợ nó lớn lên trong một mái nhà mà mẹ nó nhìn nó bằng ánh mắt ghê sợ.

Mẹ tôi bảo:

– Con đừng bỏ nó. Nếu con bỏ nó, cháu khổ. Một đứa trẻ mà không có mẹ… tội lắm.

Nhưng nếu giữ lại, liệu con tôi có bị tổn thương cả đời?

Một người mẹ có thể ghét bỏ chồng, ghét bỏ nhà chồng. Nhưng ghét bỏ chính đứa con mình sinh ra… tôi không biết phải gọi đó là gì.

Tôi từng nghĩ ly hôn là điều tồi tệ nhất. Nhưng bây giờ, ở lại mới là điều khiến tôi ám ảnh.

Tôi muốn vợ thay đổi.
Tôi muốn cô ấy hiểu rằng hở hàm ếch không phải tội lỗi.
Tôi muốn cô ấy biết đứa trẻ này không có lỗi gì cả.

Nhưng… tôi không biết bắt đầu từ đâu.

Tôi có nên đưa vợ đến gặp chuyên gia tâm lý?
Có nên đưa con sang mẹ chăm để tránh bị tổn thương?
Có nên dứt khoát ly hôn?

Hay tôi phải chịu đựng, hy vọng thời gian sẽ khiến cô ấy thay đổi?

Tôi chỉ biết một điều:

Tôi không cho phép bất cứ ai, kể cả vợ tôi, làm tổn thương con tôi.

Nhưng để bảo vệ con, tôi có thể đánh đổi điều gì?

Hôn nhân?
Niềm tin?
Hay cả cuộc đời một đứa trẻ?

Tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News