×
×

Con, mau chạy đi… đừng hỏi gì cả. Cầm lấy số tiền này… càng nhanh càng tốt!

12h đêm, tôi vừa tan ca trở về nhà thì gặp mẹ chồng đứng đợi trước thang máy, bà ru//n r//un dúi vào tay tôi xấp tiề//n 200 triệu rồi thì thào: “Con, mau chạy đi, đừng hỏi gì cả!”…

Ca trực ở bệnh viện kết thúc muộn hơn thường lệ. Tôi mệt nhoài, toàn thân rã rời sau 12 tiếng đứng suốt trong phòng cấp cứu. Hôm nay có một vụ tai nạn liên hoàn, bệnh nhân nhập viện dồn dập. Tôi chỉ mong về nhà tắm rửa, ăn chút gì đó rồi ngủ vài tiếng trước khi lại bắt đầu ca sáng.

Chung cư đã vắng lặng, chỉ còn ánh đèn vàng leo lét nơi hành lang. Tôi kéo chiếc túi y tế nặng trĩu, bước về phía thang máy thì khựng lại — ở đó, mẹ chồng tôi đang đứng, trong bộ áo khoác dạ cũ, đôi mắt hoe đỏ, tay run run cầm thứ gì đó.

Mẹ… sao mẹ chưa ngủ ạ?” — tôi ngạc nhiên hỏi.

Bà không trả lời ngay, mà nhìn quanh hành lang như sợ có ai theo dõi. Rồi bất ngờ, bà nắm chặt tay tôi, dúi vội vào đó một xấp tiền dày cộp — toàn tờ 500 nghìn, được buộc cẩn thận bằng dây chun.

Giọng bà run run, gần như thì thào:

“Con, mau chạy đi… đừng hỏi gì cả. Cầm lấy số tiền này… càng nhanh càng tốt!”

Tôi chết lặng.
“Chạy đi? Chạy… đi đâu ạ?”

Bà không đáp, chỉ đẩy mạnh tôi vào thang máy, đôi mắt đầy sợ hãi:

“Con phải rời khỏi đây ngay, càng xa càng tốt. Nếu con còn ở lại… thằng Tùng sẽ hại con mất!”

Tùng – chồng tôi. Người đàn ông mà tôi từng tin là cả đời này có thể dựa vào.

Tôi sững người, tim đập loạn xạ:
Mẹ nói gì vậy? Sao anh Tùng lại hại con?

Bà bật khóc. Giọng nghẹn ngào:

“Mẹ vừa nghe nó gọi điện… nó nói tối nay sẽ ‘xử lý’ con cho xong chuyện, để nó rảnh tay đi theo con Linh. Nó nói… ‘phải dứt khoát, không để con có cơ hội tố cáo’. Mẹ nghe mà lạnh sống lưng… Nó không còn là con trai mẹ nữa, không còn!”

Tôi ngã khụy xuống.
Linh – người phụ nữ từng là bạn thân của tôi. Tôi biết họ có qua lại, nhưng chưa bao giờ ngờ mọi chuyện đã đến mức này.

Mẹ chồng nắm chặt tay tôi:

“Con đừng khóc, đừng cãi lại, đừng quay về lấy gì hết. Số tiền này là tiền tiết kiệm cả đời mẹ. Cứ đi đi, rồi hãy tính tiếp.”

Thang máy mở ra. Tôi đứng lặng, không biết phải làm gì. Một phần trong tôi muốn ở lại, muốn hỏi cho ra lẽ. Nhưng ánh mắt của mẹ — hoảng loạn, tuyệt vọng, van xin — khiến tôi lạnh toát sống lưng.

Tôi chạy ra ngoài, bắt vội chiếc taxi đêm. Trong gương chiếu hậu, tôi thấy mẹ chồng đứng đó, tay ôm ngực, nước mắt rơi lã chã.

Tôi thuê tạm một phòng trọ ở ngoại ô. Đêm đó, tôi không chợp mắt nổi. 200 triệu nằm trong chiếc túi vải, còn điện thoại reo liên tục — là Tùng gọi. Tôi không dám bắt máy.

Đến gần sáng, tôi nhận được tin nhắn từ người đồng nghiệp:

“Tùng vừa lên đồn… công an đang điều tra vì vụ biển thủ tiền từ công ty của anh ta. Nghe nói còn có ý định trốn sang Campuchia.”

Tôi chết lặng. Thì ra, lời mẹ chồng không chỉ là cảnh báo. Anh ta đang tuyệt vọng, và tôi có thể đã trở thành cái gai cuối cùng cần bị “loại bỏ” — vì tôi biết anh ta đã rút trộm tiền từ tài khoản chung.

Tôi khóc nấc. Bao năm yêu thương, hy sinh, những đêm thức trắng bên chồng lúc anh ta khởi nghiệp… Tất cả hóa thành tro bụi.

Sáng hôm sau, mẹ chồng gọi. Bà nói nhỏ, giọng khản đặc:

“Con ơi, nó bị bắt rồi… Mẹ xin lỗi vì không giữ được hạnh phúc cho con. Nhưng ít nhất, con còn sống…”

Bà nấc lên:

“Mẹ biết con giận mẹ lắm. Nhưng nếu con ở lại đêm qua, có lẽ giờ này mẹ đã phải đi nhận xác con rồi…”

Tôi im lặng, nước mắt tuôn rơi. Tôi không giận bà — tôi chỉ thấy thương. Thương người mẹ già bị kẹp giữa hai con người: một là con trai máu mủ, một là con dâu mà bà yêu như con gái.

Ba tháng sau, tôi bắt đầu lại ở một thành phố khác. Làm y tá ở phòng khám nhỏ, sống giản dị. Một hôm, tôi nhận được bưu phẩm — là lá thư của mẹ chồng.

“Con à, thằng Tùng bị kết án 7 năm tù. Nó khóc suốt, nói hối hận. Nó bảo con là người duy nhất từng thật lòng yêu nó. Còn mẹ… mẹ chỉ mong con tha thứ cho mẹ vì không đủ can đảm sớm nói ra mọi chuyện.

Mẹ giữ cho con tờ giấy này — căn hộ đứng tên con, mẹ đã làm thủ tục chuyển nhượng. Coi như chút bù đắp cho những năm con chịu khổ.”

Tôi đọc mà nghẹn ngào.

Hóa ra, chính người phụ nữ năm ấy — người đứng run run giữa hành lang lúc nửa đêm, dúi tiền vào tay tôi, bảo “chạy đi” — lại là người duy nhất cứu tôi khỏi bi kịch.

Tôi gấp lá thư lại, nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng buổi sớm đang len qua tán lá. Trái tim tôi dần nhẹ nhõm.

Cuộc đời đôi khi buộc ta phải chạy trốn, không phải vì yếu đuối, mà vì đó là cách duy nhất để được sống — để còn có ngày trở về, mỉm cười trong bình yên.

Và đêm 12 giờ ấy… mãi mãi là khoảnh khắc tôi không bao giờ quên.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News