Tôi là Lan, 33 tuổi, làm dâu ở nhà chồng đã tròn 5 năm.
Năm nào đến Trung thu tôi cũng tự tay làm bánh nướng, bánh dẻo biếu cả nhà – từ bố mẹ chồng đến anh chị dâu, các cháu. Không dám khoe khéo, nhưng tôi làm bánh cũng khéo lắm, từ khâu rang nhân, nướng vỏ đến in khuôn, tất cả đều chỉn chu.
Năm đầu, mẹ chồng tôi – bà Hòa – còn khen rối rít:
“Con dâu tôi khéo như đầu bếp, bánh ngon hơn cả mua ngoài.”
Năm thứ hai, bà chỉ nói qua loa “ừ, để đấy lát mẹ ăn thử.”
Năm thứ ba, chẳng ai nhắc gì.
Đến năm thứ tư, chị dâu tôi – chị Thủy – còn bảo:
“Em làm làm gì cho cực, mấy đứa nhỏ nhà chị ăn bánh nhập khẩu thôi.”
Nhưng tôi vẫn làm, vì nghĩ lễ Tết mà không có quà biếu thì kỳ.
Năm nay, tôi chọn nhân thập cẩm trứng muối, gói trong hộp giấy màu nâu sang trọng, dán nhãn “Lan handmade”. Tôi còn ghi tên từng nhà cho khỏi nhầm.
Chiều hôm đó, tôi mang hộp bánh sang nhà chị Thủy trước.
Bé Na – con gái chị – đang chơi ở sân, thấy tôi liền reo lên:
“Cô Lan ơi, năm nào cô cũng cho bánh, nhưng mẹ cháu toàn vứt đi chứ không ăn đâu!”
Tôi đứng sững người, cố mỉm cười:
– “Trẻ con nói linh tinh thôi mà.”
Chị Thủy ngại ngùng, cười gượng:
– “Con nít mà, đừng để ý em nhé.”
Nhưng lòng tôi như có ai bóp nghẹt.
Tôi xách hộp còn lại mang sang nhà bố mẹ chồng.
Vừa bước vào sân, tôi nghe tiếng mẹ chồng nói trong bếp, giọng nhỏ:
“Ông ơi, bà cất hộp bánh con Lan mang sang đi, kẻo nó lại hỏi. Năm ngoái để ngoài hiên, kiến bu đầy, năm nay đem cho cô Hạnh hàng xóm hộ tôi. Ăn vào ngọt lắm.”
Bố chồng tôi – ông Phúc – đáp lại:
“Tội nghiệp, nó làm bằng tấm lòng đấy. Nhưng thôi, ăn cũng chẳng hợp, răng tôi yếu lắm rồi.”
Tôi đứng chết trân ngoài cửa.
Tay run run, suýt làm rơi hộp bánh.
Tôi cười nhạt, đặt hộp xuống bàn rồi lặng lẽ về.
Tối ấy, chồng tôi – anh Dũng – thấy tôi im lặng, hỏi:
– “Em sao thế? Không vui à?”
Tôi chỉ đáp:
– “Không, em chỉ thấy mình hơi… thừa.”
Anh cầm chiếc bánh tôi để riêng, cắn thử rồi tròn mắt:
“Ngon mà, em làm khéo thật. Ngọt vừa phải, trứng muối béo lắm.”
Tôi gượng cười:
“Ừ, ngon mà. Ở nhà khác thì họ còn chẳng buồn nếm.”
Anh ngớ ra, chưa kịp hỏi, tôi đã quay đi, nước mắt chực trào.
Tôi chợt nhận ra, suốt 5 năm qua, tôi chăm chút từng cái bánh, từng món quà…
nhưng thứ mà tôi chẳng bao giờ nhận lại được,
lại chính là một miếng lòng thành thật sự.
Sáng hôm sau, bà Hòa bất ngờ gọi tôi sang.
Bà dúi vào tay tôi một hộp bánh, giọng khẽ run:
“Bánh của con, mẹ không ăn đâu, mẹ để lên bàn thờ bố con Dũng.
Ông ấy trước kia thích bánh con làm lắm, bảo thơm như mùi nhà cũ.”
Tôi chết lặng.
Thì ra… suốt mấy năm qua, bánh tôi không bị vứt đi như tôi tưởng.
Chỉ là, người ta ăn bằng cách khác –
giữ lại cho người đã khuất, để nhớ một mùi vị thân quen mà cả nhà này không ai dám nhắc nữa.