Tôi tên Thủy, năm nay 67 tuổi, góa chồng đã gần chục năm.
Cả đời hai vợ chồng tôi chắt chiu, buôn bán, nuôi ba đứa con khôn lớn. Của nả để lại cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ có mảnh đất mặt đường hơn 200 mét vuông, người ta trả hơn 10 tỷ mà tôi vẫn chưa bán.
Tôi vẫn luôn nghĩ, thôi thì mai kia yếu quá, chia cho các con mỗi đứa một phần để khỏi tranh giành.
Nhưng chia sao cho công bằng bây giờ?
Hai đứa con trai – Tú và Lâm – đều đã có nhà riêng.
Con gái út – Thu – lại lấy chồng xa, mỗi lần về thăm mẹ là phải đi cả trăm cây số.
Tôi nghĩ mãi không ra, nên quyết định mở cuộc họp gia đình, gọi cả ba đứa và các dâu rể về cùng bàn bạc, để ai cũng thấy tôi công tâm.
Buổi họp diễn ra vào chiều chủ nhật.
Cả nhà quây quần trong phòng khách, tôi pha ấm trà, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng.
Tôi nói trước:
“Mẹ năm nay cũng già rồi, mảnh đất đó mẹ tính chia cho ba con, mỗi người một phần. Ai có ý kiến gì thì cứ nói, mẹ nghe hết.”
Con trai cả – Tú – trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Con thì sao cũng được mẹ ạ, miễn là chia đều, không ai thiệt ai.”
Cô con dâu trưởng, Mai, thì chen vào ngay:
“Con nghĩ nhà mình nên chia làm hai thôi mẹ ạ. Anh cả lo cho mẹ nhiều nhất, còn thằng Lâm thì có nhà riêng rồi.
Con Thu con gái, đi lấy chồng rồi, có nhà chồng lo, chia cho nó phần cũng vô lý.”
Tôi hơi chột dạ, nhìn Thu.
Con bé cúi đầu, chẳng nói gì, chỉ mân mê tách trà.
Lúc này, thằng Lâm – con trai thứ – lên tiếng:
“Mẹ, vợ con nói là nếu chia thì nên bán đất rồi lấy tiền chia đều. Đất giờ giá còn lên nữa, bán sớm thiệt.”
Tôi quay sang hỏi:
“Thế còn vợ chồng con Thu? Ý hai đứa sao?”
Thu ngẩng lên, mắt đỏ hoe:
“Con chẳng cần đất, mẹ cứ để lại phần con cho anh Tú, anh Lâm cũng được.”
Tôi vừa định hỏi thêm thì con rể tôi – Hưng – bất ngờ nói lớn:
“Không! Con không đồng ý.
Nếu mẹ không cần, mẹ cứ đứng tên luôn.
Nhưng con nghĩ mẹ nên để lại hết đất làm nhà dưỡng lão miễn phí cho người già neo đơn.
Con thấy mẹ sống tử tế cả đời, sao đến cuối lại phải đau đầu vì tiền bạc.
Mười tỷ chia xong, rồi anh em mất lòng, chẳng đáng đâu.”
Cả căn phòng im phăng phắc.
Tôi nhìn Hưng, chưa bao giờ thấy ánh mắt con rể sáng đến vậy.
Thằng Tú ngẩng lên, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Còn Mai thì cau mặt, giọng gắt:
“Anh nói nghe dễ lắm, có phải tài sản nhà anh đâu mà hào phóng thế!”
Hưng bình tĩnh đáp:
“Chính vì không phải của tôi nên tôi mới dám nói thật lòng.
Con người, ai cũng sợ thiệt, nhưng rồi có mang theo được đâu.
Mẹ giữ đất đó để làm việc thiện, cả họ sẽ được tiếng thơm, con cái cũng chẳng phải nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ.”
Tôi nghẹn ngào, tay run run nắm lấy cốc trà, nước mắt cứ tự nhiên trào ra.
Chưa bao giờ tôi nghĩ câu nói đúng đắn nhất trong đời lại đến từ người không cùng máu mủ.
Sau hôm đó, tôi suy nghĩ nhiều lắm.
Cuối cùng, tôi ra xã làm giấy tờ, hiến tặng một nửa mảnh đất cho quỹ người già neo đơn, nửa còn lại chia đều cho ba con – không hơn không kém.
Khi tôi đưa sổ đỏ cho từng đứa, chẳng ai nói gì, chỉ có Thu bước đến ôm tôi, khóc nức nở.
Còn Mai, con dâu cả, im lặng cúi đầu – tôi biết, trong lòng nó chắc cũng đang nghĩ.
Đêm ấy, tôi nằm yên mà thấy lòng nhẹ bẫng.
Có lẽ, điều quý giá nhất tôi chia được không phải là đất, mà là cách để các con hiểu rằng: máu mủ thì phải thương nhau, chứ không phải đếm nhau bằng từng tấc đất.