×
×

Một năm trước, tôi suýt trở thành cô dâu trong một cuộc hôn nhân sai lầm. Hôm nay, tôi vẫn là cô dâu – của chính cuộc đời mình.

Đêm trước hôn lễ, tôi nhận được một cuộc gọi từ mẹ chồng tương lai. Giọng bà ta lạnh và gọn:
– Nhà tôi bàn lại rồi. Tiền sính lễ hai trăm triệu… tạm thời hủy. Nhà cô cũng không phải khó khăn, coi như góp cùng con trai tôi.

Tôi im lặng vài giây. Ở đầu dây bên kia, tiếng bà vẫn vang lên, đều đều như đang thông báo giá chợ.
– Chúng tôi không có ý xấu, chỉ là thử lòng cô một chút. Nếu cô thật sự yêu thằng Huy, thì tiền đâu quan trọng, đúng không?

Tôi chỉ đáp một câu:
– Dạ, con hiểu.

Rồi tắt máy.


Tôi ngồi rất lâu bên cửa sổ. Ngoài kia, đèn đường vàng nhạt, từng cặp tình nhân đi ngang qua, tay trong tay, cười nói. Còn tôi, cô dâu của ngày mai, lại ngồi một mình, lòng nguội lạnh.

Tôi không cần tiền sính lễ vì tham, mà vì nó là lời hứa, là sự tôn trọng. Nhưng hóa ra, đối với họ, tôi chỉ là người để thử.

Huy – chồng sắp cưới của tôi – nhắn tin: “Mẹ anh nóng tính, em đừng giận. Đám cưới cứ làm, sau này anh bù lại.”

Một tin nhắn dễ dàng như gió thoảng, đủ để đẩy tôi vào vực sâu của thất vọng.


Sáng hôm sau, tôi vẫn dậy sớm, trang điểm, khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh. Trong gương, khuôn mặt tôi bình thản đến lạ. Không còn nước mắt, không còn giận dữ – chỉ có sự tỉnh táo lạnh lùng.

Xe hoa đến đón. Nhà trai tưng bừng, người cười nói, người chụp ảnh. Mẹ chồng nhìn tôi, nụ cười rạng rỡ nhưng trong mắt ẩn ý kiêu căng:
– Cô dâu hôm nay đẹp quá. Biết điều thế này thì tốt, đừng để chuyện nhỏ làm hỏng đại sự.

Tôi mỉm cười, khẽ đáp:
– Dạ, chuyện nhỏ thôi mà mẹ.


Tiệc cưới được tổ chức ở khách sạn lớn giữa trung tâm thành phố. Đèn chùm sáng rực, hoa hồng trắng phủ đầy lối đi. Mọi thứ hoàn hảo – ít nhất là với người ngoài.

MC bước lên sân khấu, chuẩn bị khai mạc. Huy nắm tay tôi, bàn tay anh ta lạnh toát. Tôi nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt anh – có lẽ anh cũng biết tôi không phải người dễ nuốt nhục.

Ngay khi MC vừa nói “Xin chào quý quan khách…”, tôi bỗng giật lấy micro.

Cả hội trường im bặt.

– Kính thưa các vị khách quý, – tôi nói, giọng bình thản – hôm nay, tôi có ba quyết định muốn công bố.

Mẹ chồng tôi cứng người, nụ cười trên môi đóng băng. Chú rể – người đàn ông tôi từng nghĩ sẽ cùng mình đi hết đời – nhìn tôi hoảng hốt, môi mấp máy không ra lời.

Tôi hít sâu, nhìn thẳng vào hàng trăm gương mặt đang dõi theo.


– Quyết định thứ nhất, – tôi nói – tôi sẽ vẫn tổ chức lễ cưới này, nhưng không còn tư cách là “cô dâu của nhà anh Huy”. Đây sẽ là lễ chia tay – để tôi cảm ơn tất cả những ai đã từng chúc phúc cho tôi, và để chính tôi tiễn mình ra khỏi một cuộc đời sai lầm.

Tiếng xì xào lan khắp sảnh. Ai đó thốt lên: “Trời ơi, chuyện gì vậy?”

Tôi tiếp tục, giọng vẫn đều:
– Quyết định thứ hai: hai trăm triệu tiền sính lễ mà nhà trai hủy bỏ, tôi sẽ quyên góp toàn bộ số tiền tương đương cho Quỹ hỗ trợ phụ nữ bị bạo hành và tổn thương tinh thần trước hôn nhân. Tôi không cần lễ vật mua bán, tôi chỉ muốn chứng minh: giá trị của một người phụ nữ không nằm trong con số người khác đặt ra.

Mẹ chồng tái mặt. Huy toan bước tới, nhưng tôi giơ tay ngăn lại.

– Và cuối cùng, – tôi nhìn thẳng vào anh – quyết định thứ ba: tôi hủy hôn. Không phải vì tiền, mà vì sự thiếu tôn trọng. Một người đàn ông không đủ dũng cảm để bảo vệ tôi hôm nay, sẽ chẳng thể cùng tôi đi qua sóng gió ngày mai.

Không khí như đóng băng. MC chết đứng, khách mời nín thở. Còn tôi – cô dâu trong váy trắng – bỗng thấy lòng nhẹ như mây.


Sau vài giây im lặng, tiếng vỗ tay vang lên. Một vài người bạn của tôi, những người biết chuyện, đứng dậy vỗ tay thật lâu. Rồi vài người khác làm theo. Cả hội trường, vốn là nơi chuẩn bị chứng kiến “một đám cưới đẹp”, nay lại trở thành nơi tiễn đưa một người phụ nữ tự giải thoát khỏi xiềng xích.

Tôi cúi đầu cảm ơn, cười thật hiền:
– Hôm nay, không có cô dâu – chú rể. Chỉ có một người phụ nữ bắt đầu lại từ đầu, và một bài học cho tất cả chúng ta: yêu không phải là chịu đựng.

Tôi tháo khăn voan, đặt lên bàn, rồi lặng lẽ bước ra khỏi sảnh tiệc. Bên ngoài, gió đêm thổi nhẹ, hương hoa cưới bay lẫn vào không khí. Tôi cảm thấy tự do hơn bao giờ hết.


Một tháng sau, câu chuyện của tôi lan khắp mạng xã hội. Có người mỉa mai: “Cô ta làm thế chỉ để nổi tiếng.” Cũng có người nói: “Dũng cảm quá, ước gì tôi cũng được như cô ấy.”

Tôi chẳng bận tâm. Tôi chuyển vào căn hộ nhỏ thuê gần nơi làm việc, tập trung vào dự án thiện nguyện của mình. Hai trăm triệu tiền tiết kiệm – vốn là của hồi môn tôi dành cho đám cưới – giờ nằm trong tài khoản của quỹ giúp phụ nữ. Mỗi lần nhận tin một cô gái được hỗ trợ, tôi thấy lòng ấm lên.

Một buổi chiều, Huy đến tìm. Anh đứng ngoài cổng, gầy đi trông thấy.
– Anh sai rồi, Vy ạ. Anh… chỉ muốn mọi chuyện yên ấm, nên mới nhượng bộ mẹ.
Tôi nhìn anh, bình thản:
– Yên ấm với ai hả anh? Với người làm mình tổn thương, hay với người im lặng nhìn mình bị coi thường?

Anh cúi đầu, không đáp.

Tôi khép cửa, khẽ nói:
– Chúng ta đều cần học lại cách yêu. Nhưng tiếc là, em không còn là học sinh của anh nữa.


Một năm sau, vào đúng ngày từng định là kỷ niệm cưới, tôi tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Không váy cưới, không hoa hồng, chỉ có bạn bè và những người phụ nữ từng được quỹ của tôi giúp đỡ.

Tôi nâng ly:
– Một năm trước, tôi suýt trở thành cô dâu trong một cuộc hôn nhân sai lầm. Hôm nay, tôi vẫn là cô dâu – của chính cuộc đời mình.

Mọi người cười vang.

Tôi nhìn lên bầu trời, lòng thầm nói:
“Cảm ơn đêm cưới bị hủy ấy, vì nhờ nó, tôi mới được kết hôn với điều quan trọng nhất – là lòng tự trọng của chính mình.”

Và trong ánh đèn vàng dịu, nụ cười tôi rạng rỡ hơn bất kỳ cô dâu nào.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News