×
×

Bị em vợ é:p tặng lô đất trị giá tiền tỷ, ngày cưới tôi mang sổ hồng đến khiến nó q:ùy xuống xin lỗi

Phần 1: Những lời thì thầm sau lũy tre

Thị trấn này bé như lòng bàn tay. Một tiếng hắt hơi ở đầu làng, cuối xóm đã nghe thấy gió. Thế nên, chuyện thằng Tuấn – em vợ tôi – sắp cưới vợ và chuyện tôi, gã anh rể giàu có nhưng “keo kiệt vắt cổ chày ra nước”, đã trở thành đề tài đàm tiếu trong mọi quán trà đá suốt cả tháng nay.

Tôi tên Hùng, một kẻ xuất thân từ bùn lầy theo đúng nghĩa đen, đi lên từ việc buôn đồng nát sắt vụn, rồi phất lên nhờ bất động sản. Vợ tôi là Lan, một giáo viên mầm non hiền lành, cả đời chỉ biết vun vén cho chồng con và gia đình ngoại. Còn Tuấn, em trai duy nhất của Lan, là “cục vàng” của bố mẹ vợ tôi.

Tuấn đẹp mã, khéo miệng, nhưng cái tài lớn nhất của nó là tiêu tiền người khác mà không biết ngượng.

Ba tuần trước đám cưới, Tuấn hẹn tôi ra quán cà phê ven hồ. Nó mặc bộ vest bóng lộn, tay xoay xoay chiếc chìa khóa ô tô – chiếc xe mà tôi biết thừa là nó thuê để đi lòe thiên hạ.

– Anh Hùng này, – Tuấn mở lời, mắt không dám nhìn thẳng vào tôi – Em sắp cưới cái Hạnh. Nhà bên ấy môn đăng hộ đối, ông già vợ hứa cho con Camry làm của hồi môn. Mà anh biết đấy, em là đàn ông, lấy vợ mà tay trắng thì nhục lắm.

Tôi nhấp ngụm cà phê đen đặc, im lặng chờ đợi. Tôi quá hiểu thằng em vợ này, rào trước đón sau thế này chỉ có một mục đích.

– Anh chị giàu nứt đố đổ vách, đất đai rải khắp huyện. Em xin anh chị lô đất ở ngã tư thị trấn, cái chỗ cạnh bưu điện ấy. Coi như quà cưới, để em nở mày nở mặt với nhà vợ.

Tôi đặt ly cà phê xuống, tiếng “kạch” khô khốc vang lên trên mặt bàn kính. Lô đất ấy trị giá gần bốn tỷ bạc, là vị trí đắc địa nhất mà tôi vừa đấu giá thắng tháng trước.

– Tuấn à, – tôi nói chậm rãi – Đất đai là mồ hôi nước mắt của anh chị. Anh có thể cho em vốn làm ăn, lo cho em cái đám cưới tươm tất, nhưng lô đất đó thì không. Em chưa đủ bản lĩnh để giữ nó đâu.

Mặt Tuấn đỏ gay, chuyển từ ngượng ngùng sang giận dữ: – Anh tiếc với em à? Anh có cả chục mảnh, cho em một mảnh thì chết ai? Anh coi tiền quan trọng hơn tình nghĩa anh em phải không?

– Anh không tiếc, nhưng cái gì cũng phải có giá của nó. Em muốn có đất, tự tay em làm ra, anh sẽ hỗ trợ. Còn xin không, thì không bao giờ.

Tuấn đứng phắt dậy, đá cái ghế ngã chỏng chơ: – Được! Anh nhớ đấy. Để tôi xem anh giữ đống tiền ấy xuống mồ được không!

Từ hôm đó, Tuấn đi rêu rao khắp nơi. Nó bảo tôi là loại trọc phú, giàu mà bẩn tính, khinh nhà vợ nghèo, cậy có tiền nên chèn ép em út. Bố mẹ vợ tôi nghe con trai tỉ tê, cũng quay sang mặt nặng mày nhẹ với tôi.

Lan khóc sưng cả mắt. Đêm nào nằm cạnh tôi, cô ấy cũng thở dài: – Hay là… mình cho nó đi anh? Bố mẹ già rồi, em không muốn không khí gia đình căng thẳng.

Tôi vuốt tóc vợ, lòng đau như cắt nhưng lý trí vẫn lạnh lùng: – Em chiều nó là hại nó. Lần này anh phải làm đến cùng.

Phần 2: Đám cưới và những ánh mắt dao cau

Ngày cưới của Tuấn, rạp dựng linh đình kéo dài cả trăm mét. Nhạc sập sình, rượu chảy như suối. Khách khứa nườm nượp, ai cũng xúng xính váy áo.

Tôi lái chiếc xe bán tải cũ kỹ đưa vợ con về dự. Vừa bước xuống xe, tôi đã cảm nhận được những ánh mắt soi mói chĩa vào mình như hàng ngàn mũi kim.

– Kìa, đại gia Hùng “sắt vụn” đến rồi. – Giàu thế mà đi cái xe ghẻ lở, nghe đâu em vợ xin miếng đất cắm dùi cũng không cho. – Loại người ăn ở thất đức thế, rồi cũng chẳng bền đâu.

Những lời xì xào cố tình nói to cho tôi nghe thấy. Bố mẹ vợ tôi đang đứng đón khách, thấy vợ chồng tôi đến thì nụ cười tắt ngấm. Mẹ vợ tôi buông một câu lạnh tanh: – Tưởng không về được. Thôi vào đi, ngồi bàn trong góc ấy cho đỡ vướng mắt thiên hạ.

Lan cúi gằm mặt, nước mắt chực trào. Tôi nắm chặt tay vợ, kéo cô ấy ngẩng cao đầu bước vào. Tôi không làm gì sai, cớ sao phải cúi đầu?

Tuấn đang đứng cạnh cô dâu, mặt mày hớn hở. Thấy tôi, nó nhếch mép cười khẩy, một nụ cười đầy vẻ khiêu khích và đắc thắng. Chắc nó nghĩ sự ghẻ lạnh của cả dòng họ hôm nay là sự trừng phạt thích đáng dành cho tôi.

Lễ cưới diễn ra ồn ào và phô trương. Đến phần trao quà cưới, đây mới là màn kịch hay nhất mà Tuấn mong chờ.

Nhà gái trao vàng, trao xe, trao cả chìa khóa căn hộ chung cư trên phố tỉnh. Tiếng vỗ tay rào rào. Ông thông gia nhìn Tuấn với ánh mắt hài lòng, còn Tuấn thì ưỡn ngực ra vẻ ta đây “chuột sa chĩnh gạo”.

Đến lượt nhà trai. Bố mẹ vợ tôi run run trao cho con dâu đôi kiềng vàng tích cóp cả đời. Rồi MC dõng dạc hô to: – Và sau đây, xin mời anh chị Hùng Lan, anh chị cả của chú rể lên trao quà!

Cả hội trường im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Họ tò mò, họ chờ đợi xem gã anh rể “keo kiệt” này sẽ tặng cái gì. Một chỉ vàng? Hay một cái phong bì mỏng dính?

Tuấn đứng trên sân khấu, khoanh tay trước ngực, ánh mắt thách thức. Nó tin chắc tôi sẽ bẽ mặt hôm nay.

Tôi cầm một chiếc khay phủ vải đỏ, chậm rãi bước lên sân khấu. Lan đi bên cạnh, run rẩy bám vào cánh tay tôi. Tiếng bước chân của tôi nện xuống sàn gỗ nghe rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt.

Phần 3: Tấm sổ hồng và sự thật trần trụi

Tôi đứng đối diện với Tuấn. Gương mặt nó vẫn giữ vẻ ngạo nghễ, nhưng tôi thấy thoáng chút bất an trong đáy mắt nó khi nhìn thấy vẻ bình thản đến lạ lùng của tôi.

Tôi đặt chiếc khay lên bàn, ngay giữa những mâm vàng bạc châu báu của nhà gái.

– Hôm nay ngày vui của dì dượng, – tôi mở lời, giọng trầm và vang, không cần micro mà cả mấy bàn đầu đều nghe rõ – Anh chị không có vàng, cũng chẳng có xe sang.

Tiếng cười khúc khích vang lên dưới khán đài.

– Anh chỉ có cái này.

Tôi giật mạnh tấm vải đỏ.

Nằm trơ trọi giữa khay là một cuốn sổ hồng. Bìa màu hồng cánh sen quen thuộc, bên trên còn dính một chút bụi đất đỏ – dấu vết của những ngày tôi lặn lội đi đo đạc.

Cả hội trường ồ lên. – Sổ đỏ kìa! – Trời ơi, ông Hùng tặng đất thật à? – Thế mà đồn người ta keo kiệt.

Mắt Tuấn sáng rực lên như đèn pha ô tô. Nó lao đến, cầm cuốn sổ lên, tay run bần bật. Nó lật vội ra trang trong, nhìn thấy dòng chữ ghi địa chỉ lô đất “ngã tư trung tâm huyện”, diện tích 200 mét vuông. Đúng là lô đất nó hằng mơ ước.

Nó ngẩng lên nhìn tôi, miệng cười toác đến tận mang tai: – Anh Hùng! Em biết anh thương em nhất mà! Em biết anh chỉ thử em thôi!

Bố mẹ vợ tôi ở dưới cũng rưng rưng nước mắt, mẹ vợ tôi còn chắp tay lầm rầm khấn vái.

Tuấn định ôm chầm lấy tôi, nhưng tôi giơ tay ra hiệu dừng lại.

– Khoan đã, – tôi nói, giọng lạnh như băng – Đọc cho kỹ đi Tuấn. Đọc to tên người đứng chủ sở hữu cho cả họ cùng nghe.

Tuấn sững lại. Nó nhìn vào dòng tên chủ sở hữu. Nụ cười trên môi nó méo xệch đi, rồi tắt ngấm. Mặt nó chuyển từ đỏ sang tái mét, rồi trắng bệch như tờ giấy.

Nó lắp bắp, không thốt nên lời.

Tôi giật lấy cái micro từ tay MC, giọng đanh lại: – Sao không đọc? Để anh đọc hộ nhé?

Tôi cầm cuốn sổ hồng giơ cao lên: – Mảnh đất này, đúng là anh đã sang tên. Nhưng không phải sang tên cho em.

Tôi quay sang nhìn bố mẹ vợ đang ngơ ngác dưới kia, rồi nhìn thẳng vào mắt Tuấn: – Chủ sở hữu mảnh đất này là: Nguyễn Văn Thành và Lê Thị Mận – Tên bố và mẹ!

Cả hội trường xôn xao, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao tặng bố mẹ lại trao trong đám cưới con trai?

Tôi bước lại gần Tuấn, ghé sát vào tai nó, nhưng đủ lớn để micro thu lại tiếng thì thầm đầy uy lực chết người: – Mày tưởng tao không biết mày đã làm gì à? Mày cắm sổ đỏ căn nhà thờ tự của bố mẹ cho bọn tín dụng đen để lấy tiền làm đám cưới, để thuê xe, để mua sĩ diện với nhà vợ, đúng không?

Tuấn run bắn người, chân nó khuỵu xuống.

– Mày nợ xã hội đen 3 tỷ. Hạn chót là ngày mai. Nếu tao không chuộc cái sổ đỏ nhà bố mẹ về, thì sáng mai, ngay sau đêm tân hôn, bố mẹ sẽ bị đuổi ra đường. Mảnh đất này tao mua, tao đứng tên bố mẹ, là để bù lại căn nhà mày đã lén bán đứng!

Lời nói của tôi như sét đánh ngang tai. Tuấn sụp xuống sàn sân khấu. Cô dâu bên cạnh hoảng hốt đỡ lấy chồng, mặt cũng cắt không còn giọt máu.

Bố tôi ở dưới nghe thấy, ôm ngực lảo đảo, may mà có người đỡ kịp. Mẹ tôi thì khóc nấc lên từng tiếng đau đớn.

Tôi ném cuốn sổ hồng xuống ngay trước mặt Tuấn – nơi nó đang quỳ rạp.

– Tao không tặng mày đất để mày bán đi trả nợ cờ bạc. Tao tặng bố mẹ để dưỡng già. Còn món nợ 3 tỷ của mày, tao đã trả thay cho mày rồi. Coi như tao mua lại cái mạng của mày, mua lại danh dự cho cái dòng họ này.

Tôi chỉ tay vào mặt Tuấn, quát lớn: – Ngẩng mặt lên! Đừng để vợ mày thấy mày hèn! Từ nay về sau, sống cho ra thằng đàn ông, đừng để tao phải đi dọn rác cho mày nữa!

Phần 4: Đoạn kết bất ngờ

Cả đám cưới chìm trong sự im lặng đáng sợ. Không còn tiếng nhạc, không còn tiếng cụng ly. Chỉ có tiếng nấc nghẹn của mẹ và tiếng thở dốc của Tuấn.

Tuấn run rẩy nhặt cuốn sổ hồng lên, rồi nó ôm chặt lấy chân tôi, khóc tu tu như một đứa trẻ bị đòn oan, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự sợ hãi và hối hận tột cùng.

– Anh… em sai rồi… Em lạy anh…

Tôi gỡ tay nó ra, chỉnh lại vạt áo vest, rồi quay sang nắm tay Lan. Vợ tôi nước mắt đầm đìa, nhìn tôi với ánh mắt biết ơn và sùng bái.

Tôi cầm micro, nói câu cuối cùng với quan viên hai họ: – Xin lỗi các cụ, các bác vì chuyện gia đình không vui. Đám cưới vẫn tiếp tục. Hôm nay, em vợ tôi đã nhận được món quà lớn nhất, không phải đất đai, mà là một bài học làm người. Mong nhà gái bao dung, dạy bảo cháu nó thêm.

Nói xong, tôi dắt Lan bước xuống sân khấu. Chúng tôi không ở lại ăn cỗ.

Khi ra đến cổng, tôi thấy Tuấn chạy theo. Nó không còn vẻ ngạo nghễ của lúc ban đầu. Nó đứng cách tôi một đoạn, cúi gập người một góc 90 độ, giữ nguyên tư thế ấy cho đến khi xe tôi lăn bánh.

Trên xe, Lan gục vào vai tôi: – Anh biết chuyện nó cắm nhà từ bao giờ? – Từ lúc nó đòi đất. Anh cho người điều tra mới biết nó nợ ngập đầu. – Sao anh không nói sớm? – Nói sớm để bố mẹ đột quỵ à? Phải đợi đến lúc này, khi nó đang ở đỉnh cao của sự ảo tưởng, cú ngã này mới làm nó tỉnh ngộ được.

Tôi lái xe đi, bỏ lại sau lưng tiếng ồn ào của thị trấn.

Ba năm sau.

Tôi đi kiểm tra một công trình xây dựng ở ngoại ô. Giữa cái nắng chang chang, tôi thấy một gã đàn ông đen nhẻm, mồ hôi nhễ nhại đang vác từng bao xi măng lên tầng 3.

Gã quay lại. Là Tuấn.

Nó nhìn thấy tôi, nhoẻn miệng cười. Nụ cười không còn vẻ công tử bột ngày xưa, mà là nụ cười của một người lao động chân chính.

– Anh Hùng! – Nó gọi to, tay quệt mồ hôi. – Sao rồi? Vẫn làm ở đây à? – Tôi hỏi. – Vâng, em làm cai thầu nhỏ thôi. Nhưng tiền này là tiền sạch anh ạ.

Nó chạy lại gần, lôi trong túi áo ngực ra một cuốn sổ tiết kiệm cũ kỹ, đưa cho tôi. – Đây là 500 triệu đầu tiên. Em gửi anh trước. Còn 2 tỷ rưỡi nữa, em hứa sẽ trả đủ, cả gốc lẫn lãi.

Tôi nhìn cuốn sổ, rồi nhìn vào mắt nó. Ánh mắt kiên định, rắn rỏi.

Tôi đẩy tay nó lại: – Cứ giữ lấy mà làm vốn. Khi nào đủ 3 tỷ thì mang đến gặp anh một thể.

Tuấn ngẩn người, rồi gật đầu mạnh mẽ.

Tôi quay lưng đi, lòng nhẹ bẫng. Mảnh đất năm xưa tôi không mất, số tiền 3 tỷ kia tôi cũng coi như bỏ bể. Nhưng thứ tôi lãi được, là một đứa em trai đã biết đứng thẳng trên đôi chân của mình.

Đó mới là món quà cưới giá trị nhất mà tôi đã trao tặng.

HẾT

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News