×
×

Bố chồng mất tích lúc nửa đêm, khi mở cửa phòng giúp việc cả nhà như rụng rời chân tay

Đêm Hà Nội trở mình bằng một cơn giông bất chợt. Tiếng sấm rền vang từ phía sông Hồng vọng lại, xé toạc bầu không khí oi nồng của những ngày cuối hạ.

Tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Đồng hồ trên tường chỉ hai giờ mười lăm phút sáng. Bên cạnh, chồng tôi – Tuấn – vẫn đang ngáy đều đều, tiếng ngáy mệt nhọc của một người đàn ông vừa trải qua một tuần làm việc căng thẳng.

Một linh cảm không lành, thứ trực giác kỳ lạ của phụ nữ, khiến tôi không thể ngủ lại được. Tôi rón rén bước xuống giường, định xuống bếp uống cốc nước cho lại sức.

Căn biệt thự ba tầng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn vàng vọt từ cột đèn đường hắt qua khung cửa sổ, in những hình thù quái dị lên nền gạch. Khi đi ngang qua phòng bố chồng ở tầng một, bước chân tôi khựng lại.

Cửa phòng ông hé mở.

Bố chồng tôi – ông giáo Hùng – năm nay đã ngoài bảy mươi. Ông là người sống nề nếp, cẩn thận đến mức khắc nghiệt. Chưa bao giờ ông đi ngủ mà quên đóng cửa, cài then.

Tôi đẩy nhẹ cánh cửa. “Két…” Tiếng bản lề khô dầu vang lên chói tai trong đêm vắng. Chiếc giường đơn trải ga trắng muốt trống trơn. Chăn gối vẫn còn nguyên nếp gấp, lạnh lẽo. Trên bàn, chiếc kính lão và cuốn sách “Búp Sen Xanh” ông hay đọc dở vẫn nằm im lìm.

“Bố ơi?” – Tôi gọi khẽ, nghĩ rằng ông đi vệ sinh.

Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng mưa bắt đầu rơi lộp bộp trên mái hiên.

Tôi bật đèn phòng, rồi chạy vội vào nhà vệ sinh, nhà bếp, phòng khách. Không có ai. Cả căn nhà rộng lớn vắng tanh, lạnh lẽo đến rợn người.

Tôi hoảng loạn chạy lên tầng hai, lay Tuấn dậy:

“Anh ơi! Dậy đi! Bố đâu mất rồi!”

Tuấn bật dậy như lò xo, mắt nhắm mắt mở:

“Em nói cái gì? Bố ngủ dưới nhà mà?”
“Không thấy! Em tìm khắp nơi rồi! Cửa chính… cửa chính mở toang anh ạ!”

Câu nói của tôi làm Tuấn tỉnh hẳn. Hai vợ chồng lao xuống nhà. Cánh cửa gỗ lim nặng trịch mở toang, gió thốc vào mang theo hơi nước lạnh buốt. Đôi dép đi trong nhà của bố cũng biến mất.

Bố tôi bị lẩn thẩn nhẹ (người già hay quên), nhưng chưa bao giờ ông bỏ đi lung tung vào giờ này.

Chúng tôi gọi điện cho anh em họ hàng, gọi cho hàng xóm lân cận. Không ai thấy ông. Trời bắt đầu mưa nặng hạt. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy gia đình tôi. Bố già rồi, chân tay yếu, lại mắc bệnh huyết áp cao, nhỡ ông ra đường gặp cảm lạnh, hay bị tai nạn… Tôi không dám nghĩ tiếp.

Tuấn lấy xe ô tô, tôi cầm đèn pin khoác áo mưa, hai vợ chồng lao ra đường trong đêm tối mịt mùng. Chúng tôi đi dọc các con phố quanh khu đô thị, soi đèn vào từng bụi cây, ghế đá.

“Bố ơi! Bố ơi!”

Tiếng gọi của Tuấn lạc đi trong tiếng mưa.

Phần 2: Sự Nghi Ngờ Nhen Nhóm

Sau gần hai tiếng đồng hồ quần thảo khắp khu phố mà không có kết quả, chúng tôi tuyệt vọng quay trở về nhà để báo công an.

Vừa bước vào sân, Tuấn bỗng khựng lại. Anh chỉ tay lên tầng ba, nơi có căn phòng nhỏ dành cho người giúp việc.

“Em nhìn kìa, đèn phòng con Mây sáng.”

Mây là cô bé giúp việc nhà tôi mới thuê được ba tháng nay. Nó mới hai mươi tuổi, quê ở miền núi, trắng trẻo, phổng phao và có đôi mắt ướt rất lạ. Mây ít nói, làm việc chăm chỉ, nhưng tôi luôn có cảm giác nó giấu giếm điều gì đó.

Điều khiến tôi lấn cấn nhất là thái độ của bố chồng tôi với Mây. Ông Hùng vốn nghiêm khắc, khó tính, đã từng đuổi việc 5-6 người giúp việc trước đó vì những lỗi nhỏ nhặt. Nhưng với Mây, ông lại hiền từ lạ thường. Có lần tôi bắt gặp ông lén cho Mây tiền, hay ngồi ngoài hiên trò chuyện rì rầm với nó cả buổi chiều.

Khi tôi thắc mắc, ông gạt đi: “Con bé nó xa nhà, tội nghiệp, tao coi như con cháu.”

Nhưng “con cháu” gì mà đêm hôm khuya khoắt, cả nhà loạn lên đi tìm ông chủ thì đèn phòng ô-sin lại sáng trưng, mà nó không hề chạy xuống hỏi han câu nào?

Một ý nghĩ đen tối, dơ bẩn bỗng nảy ra trong đầu tôi. Thời nay chuyện gì chả có thể xảy ra. Ông già cô đơn, cô gái trẻ hám tiền… Báo đài chẳng đăng đầy rẫy những vụ “trâu già gặm cỏ non”, những vụ giúp việc mồi chài ông chủ để chiếm đoạt tài sản đó sao?

Tuấn dường như cũng nghĩ giống tôi. Mặt anh đanh lại, gân cổ nổi lên cuồn cuộn.

“Để anh lên xem nó làm cái trò gì mà không xuống tìm bố.”

Chúng tôi rầm rập chạy lên tầng ba. Cửa phòng Mây khép hờ.

Và rồi, cảnh tượng bên trong khiến máu nóng dồn hết lên não tôi.

Trong căn phòng chật hẹp, dưới ánh đèn vàng vọt, Mây đang ngồi trên giường, tóc tai rũ rượi. Và bên cạnh nó, không ai khác, chính là bố chồng tôi – ông Hùng.

Ông Hùng đang ngồi sát bên Mây, tay ông nắm chặt lấy tay con bé. Hai người cúi đầu vào nhau thì thầm to nhỏ. Trên người ông Hùng ướt sũng nước mưa, chiếc áo pijama dính chặt vào người, run lên bần bật. Còn Mây, nó đang dùng khăn bông lau khô tóc cho ông, cử chỉ ân cần, thân mật quá mức cho phép giữa chủ và tớ.

“Trời ơi! Bố làm cái gì thế này?” – Tuấn hét lên, giọng lạc đi vì giận dữ và xấu hổ.

Ông Hùng và Mây giật bắn mình. Mây vội buông tay ông ra, co rúm người lại vào góc giường, mặt cắt không còn giọt máu. Ông Hùng thì ngơ ngác nhìn chúng tôi, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ hoảng sợ như đứa trẻ làm sai bị bắt quả tang.

“Anh Tuấn… chị Lan…” – Mây lắp bắp.
“Cô im mồm!” – Tôi lao tới, không kìm được cơn giận, chỉ thẳng tay vào mặt Mây. – “Đồ mất nết! Cô dụ dỗ bố chồng tôi đúng không? Đêm hôm khuya khoắt, cô lôi ông già vào phòng làm cái trò đồi bại gì thế này?”

Tôi nhìn sang bố chồng, nước mắt trào ra vì thất vọng:

“Bố ơi, bố là nhà giáo ưu tú, cả đời thanh bạch. Sao cuối đời bố lại đổ đốn thế này? Bố có biết vợ chồng con lo lắng đi tìm bố khắp nơi không? Hóa ra bố… bố ở đây hú hí với con ranh này!”

Tuấn thì không nói nhiều lời, anh xông tới túm lấy cổ áo bố mình, định kéo ông đứng dậy:

“Bố về phòng ngay! Nhục nhã quá! Mai tôi đuổi việc cô!”

Ông Hùng yếu ớt chống cự, miệng ú ớ không thành tiếng, tay ông vẫn cố với về phía Mây, hay đúng hơn là với về phía cái gối đầu giường của Mây.

“Không… đừng… của tôi… trả tôi…” – Ông thều thào.
“Của bố cái gì? Bố định cho nó tiền à? Hay cho nó vàng?” – Tuấn gạt tay ông ra.

Trong lúc giằng co, chiếc gối của Mây bị hất văng xuống đất. “Cạch.” Một chiếc hộp gỗ nhỏ rơi ra, nắp bật mở.

Không có vàng bạc. Không có tiền đô la. Từ trong chiếc hộp, những món đồ cũ kỹ rơi vãi tung toé trên sàn nhà lát gạch men lạnh lẽo.

Một chiếc lược sừng gãy răng. Một xấp thư tay ố vàng được buộc bằng dây chun đỏ. Và một tấm ảnh đen trắng đã mờ nhòe.

Không gian bỗng chốc im bặt. Tiếng thở dốc của Tuấn, tiếng khóc thút thít của Mây, và tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ hòa vào nhau, tạo nên một bản nhạc nền bi ai.

Phần 3: Những Kỷ Vật Biết Nói

Tôi cúi xuống, run rẩy nhặt tấm ảnh lên. Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ, tóc tết đuôi sam, mặc áo bà ba trắng, đang cười rạng rỡ bên cạnh một chàng thanh niên thư sinh – chính là bố chồng tôi thời trẻ.

Đó là mẹ chồng tôi. Bà đã mất cách đây ba mươi năm, khi Tuấn còn đỏ hỏn. Bố ở vậy nuôi Tuấn khôn lớn, chưa bao giờ đi bước nữa.

Tôi nhìn sang xấp thư tay. Nét chữ nghiêng nghiêng, tím màu mực Cửu Long của những năm bao cấp. “Gửi mình, hôm nay trời trở gió, mình nhớ mặc ấm…” “Hùng ơi, em đi đợt này thanh niên xung phong, không biết ngày về…”

Tôi ngước nhìn bố chồng. Ông đã thôi giãy giụa. Ông ngồi thụp xuống sàn, ôm lấy chiếc lược sừng gãy vào ngực, khóc nấc lên từng hồi. Tiếng khóc của người già khô khốc, nghẹn ngào như tiếng lá khô vỡ vụn.

“Mây ơi… Mẹ mày về rồi… Mẹ mày lạnh lắm… Mẹ mày đợi ở gốc hoàng lan…” – Ông lảm nhảm, ánh mắt dại đi, không còn nhận ra Tuấn hay tôi nữa.

Lúc này, Mây mới dám bò ra khỏi góc giường. Nó quỳ xuống bên cạnh ông, vừa khóc vừa vuốt lưng cho ông:

“Ông ơi, con đây mà. Mẹ không lạnh đâu. Mẹ về với ông rồi đây.”

Tuấn đứng chết trân, tay buông thõng.

“Chuyện này… là sao?” – Anh hỏi Mây, giọng không còn hung hăng nữa mà đầy sự hoang mang.

Mây quệt nước mắt, ngước lên nhìn chúng tôi. Đôi mắt ướt át của nó giờ đây chứa đựng một sự kiên định và trách nhiệm mà tôi chưa từng thấy.

“Anh chị ơi, ông không phải… như anh chị nghĩ đâu. Ông bị lẫn rồi. Ông bị lẫn nặng lắm rồi nhưng ông giấu anh chị đấy.”

Và rồi, câu chuyện được hé lộ qua lời kể nghẹn ngào của cô bé giúp việc.

Hóa ra, ông Hùng đã mắc chứng Alzheimer (sa sút trí tuệ) giai đoạn đầu từ hơn một năm nay. Ông hay quên tên mọi người, quên ăn, quên ngủ. Nhưng có một điều ông không bao giờ quên: Đó là người vợ quá cố của mình.

Trong ký ức hỗn độn của ông, thời gian đang quay ngược trở lại. Ông không còn nhớ mình là một ông giáo già 70 tuổi, mà ông cứ ngỡ mình vẫn là chàng thanh niên đang chờ người yêu đi thanh niên xung phong trở về.

Mây kể:

“Đêm nào ông cũng thức. Ông bảo ông nghe thấy tiếng bà gọi ngoài cổng. Có hôm ông ra vườn đứng cả đêm dưới gốc cây hoàng lan – cái cây mà ngày xưa ông bà hẹn hò – để chờ bà. Ông bảo bà ướt mưa, bà lạnh.”
“Tại sao cô không nói cho chúng tôi biết?” – Tôi hỏi, lòng thắt lại.
“Ông cấm em ạ.” – Mây sụt sùi. – “Lúc ông tỉnh táo, ông bảo anh chị bận rộn kiếm tiền, lo toan xã hội, ông không muốn thành gánh nặng. Ông sợ anh chị đưa ông vào viện dưỡng lão. Ông bảo: ‘Tao còn ở nhà ngày nào, tao còn được ngửi mùi hương của bà ấy ngày đó’.”

Mây chỉ vào chiếc hộp gỗ:

“Những thứ này, ông coi như báu vật. Ông sợ anh chị dọn nhà vứt đi nên ông lén đưa cho em giữ hộ. Đêm nay mưa to quá, ông lên cơn mê sảng, ông cứ đòi đi ra gốc cây tìm bà. Em can không được, ông lẻn ra ngoài lúc em đi vệ sinh. Em chạy theo tìm thấy ông đang dầm mưa ngoài vườn, ôm gốc cây khóc. Em sợ ông cảm nên dìu ông vào phòng em (vì phòng em ở tầng 3 gần sân thượng lối ra vườn), lau người và sưởi ấm cho ông.”
“Lúc anh chị vào, ông đang cầm tay em vì… ông tưởng em là bà. Ông bảo: ‘Mình ơi, tay mình lạnh thế, để tôi sưởi cho’.”

Nói đến đây, Mây òa khóc nức nở.

Tôi nhìn xuống bàn tay thô ráp của Mây. Đúng rồi, tay nó cũng lạnh ngắt vì dầm mưa. Tôi nhìn sang Tuấn. Người đàn ông mạnh mẽ, thành đạt, trụ cột gia đình, giờ đây đang quỳ xuống ôm lấy đôi chân gầy guộc của bố mình. Vai anh rung lên bần bật.

“Bố ơi… con xin lỗi… con vô tâm quá…”

Chúng tôi đã mải mê với những dự án, những chuyến công tác, những bữa tiệc xã giao. Chúng tôi tự hào vì đã cho bố ở biệt thự, ăn sơn hào hải vị, thuê người hầu hạ. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ thực sự “nhìn” thấy bố. Chúng tôi không thấy nỗi cô đơn gặm nhấm tâm hồn ông. Chúng tôi không thấy sự sợ hãi của ông khi ký ức dần rời bỏ.

Chúng tôi chỉ thấy cái tôi ích kỷ và những định kiến dơ bẩn của mình.

Phần 4: Bản Tình Ca Không Lời

Ông Hùng dường như không nghe thấy lời xin lỗi của con trai. Ông vẫn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Ông cầm chiếc lược sừng gãy, run run chải lên mái tóc rối bời của Mây.

“Tóc mình dài quá… Để tôi chải cho… Mai mình đi chiến trường rồi, ở nhà tôi đợi…”

Mây ngồi im, để mặc cho ông chải. Nó không rụt lại, không ghê sợ. Ánh mắt nó nhìn ông đầy sự bao dung và tôn trọng.

Tôi chợt nhận ra, cô bé giúp việc quê mùa này, người mà tôi từng nghi ngờ, coi thường, lại là người duy nhất thấu hiểu và chia sẻ nỗi đau với bố tôi. Nó không chỉ là người làm, nó là người bạn tâm giao, là chỗ dựa tinh thần cho ông trong những ngày tháng cuối đời đầy sương mù của trí nhớ.

Nó đã làm thay phần việc của những đứa con hiếu thảo, một cách thầm lặng và nhẫn nại.

Tôi bước tới, quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay còn lại của bố.

“Bố ơi, mẹ đây mà. Mẹ về rồi. Mẹ không đi đâu nữa đâu.” – Tôi nghẹn ngào nói dối, một lời nói dối mà tôi hy vọng sẽ mang lại chút bình yên cho ông.

Ông Hùng quay sang nhìn tôi, ánh mắt lờ đờ bỗng ánh lên một tia vui sướng trẻ thơ:

“Thật hả? Mình không đi nữa hả? Thế mình vào nhà đi, ngoài này mưa lạnh lắm.”
“Vâng, mình vào phòng ngủ nhé.”

Tuấn và tôi dìu bố đứng dậy. Mây vội vàng nhặt lại những kỷ vật bỏ vào hộp, đưa cho Tuấn cầm.

Chúng tôi đưa bố về phòng, thay quần áo khô, đắp chăn ấm cho ông. Ông ngoan ngoãn nằm xuống, tay vẫn nắm chặt chiếc lược sừng. Mây pha một cốc sữa nóng mang xuống.

“Chị để em bón cho ông.”

Nhìn cách Mây kiên nhẫn thổi từng thìa sữa, cách nó lau mép cho ông, lòng tôi tràn ngập sự biết ơn và hối hận.

Phần 5: Bình Minh Sau Cơn Mưa

Sáng hôm sau, trời tạnh mưa. Nắng vàng rải nhẹ trên những vòm cây ngọc lan trước cổng.

Bố tôi đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn ngơ ngác. Bác sĩ gia đình đến khám và xác nhận ông bị viêm phổi nhẹ do dầm mưa, cộng với tình trạng Alzheimer đang tiến triển nhanh.

Trong bữa cơm trưa, tôi gắp thức ăn cho Mây, điều mà trước đây tôi chưa từng làm với người giúp việc.

“Mây này, chị xin lỗi em chuyện tối qua. Chị nóng giận quá nên mất khôn.”

Mây cúi đầu, lí nhí:

“Dạ không sao đâu chị. Em hiểu mà. Ai nhìn cảnh đó chả hiểu lầm.”

Tuấn đặt đũa xuống, nhìn Mây trân trọng:

“Anh cám ơn em. Nếu không có em, đêm qua không biết bố anh sẽ ra sao. Từ tháng này, anh sẽ tăng lương cho em gấp đôi. Và… anh muốn nhờ em một việc.”
“Dạ, anh cứ bảo.”
“Em hãy tiếp tục làm ‘bà’ của ông nhé. Những lúc ông lẫn, em hãy cứ đóng vai mẹ anh. Hãy nghe ông kể chuyện, hãy để ông chải tóc. Chỉ cần ông vui là được.”

Mây cười, nụ cười hiền hậu như tỏa nắng:

“Vâng, em coi ông như ông nội em ở quê. Em sẽ chăm sóc ông cẩn thận.”

Từ ngày hôm đó, căn nhà tôi thay đổi hẳn. Không còn sự lạnh lẽo, xa cách nữa. Tôi bớt đi những buổi trà chiều vô bổ, Tuấn bớt đi những chầu nhậu nhẹt. Chúng tôi dành thời gian về nhà sớm hơn, cùng Mây đưa ông đi dạo, cùng ngồi nghe ông kể về những kỷ niệm ngày xưa – những câu chuyện lặp đi lặp lại hàng trăm lần nhưng lần nào chúng tôi cũng nghe như mới.

Chúng tôi lắp camera, không phải để giám sát người giúp việc ăn cắp vặt như trước, mà để canh chừng ông.

Có một lần, tôi nhìn qua màn hình camera, thấy ông Hùng đang ngồi ngoài hiên, Mây ngồi bên cạnh đọc sách cho ông nghe. Ông bỗng quay sang bảo Mây:

“Cái Mây này, sau này mày lấy chồng, tao cho mày cái dây chuyền vàng của bà ấy để lại nhé. Mày tốt lắm.”

Hóa ra, ông không hề lẫn hoàn toàn. Trong những khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi, ông vẫn biết Mây là ai. Ông biết ơn cô bé. Và ông – người thầy giáo già – vẫn giữ trọn sự minh mẫn của trái tim mình.

Đêm qua bố chồng tôi mất tích. Đó là một đêm kinh hoàng, nhưng cũng là một đêm phước lành. Vì nhờ nó, chúng tôi mới tìm lại được “người cha” mà chúng tôi đã bỏ quên bấy lâu nay. Và chúng tôi hiểu ra rằng: tình yêu thương đôi khi không cần sự tỉnh táo của trí óc, mà chỉ cần sự rung cảm của trái tim.

Dưới ngọn đèn khuya đêm ấy, không có sự ô uế nào cả. Chỉ có tình người ấm áp tỏa sáng, xua tan đi bóng tối của sự vô tâm và nghi kỵ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News