×
×

Cãi bố cãi mẹ lấy chồng làm thợ hàn, đêm tân hôn tôi đau đớn khi mở món quà tân hôn nhà chồng tặng

Trong những con phố nhỏ của Sài Gòn, nơi tiếng xe máy vang vọng như bản giao hưởng hỗn loạn, tôi thường lang thang một mình vào những buổi chiều mưa phùn. Đó là cách tôi trốn tránh những cuộc cãi vã triền miên ở nhà. Bố mẹ tôi, những người luôn mơ về một cuộc sống ổn định, không bao giờ hiểu được tại sao con gái họ lại chọn một con đường đầy chông gai. Họ nói về tương lai, về những chàng trai mặc vest bóng loáng, về những ngôi nhà cao tầng. Còn tôi, tôi chỉ thấy một bóng dáng lặng lẽ, với đôi tay chai sạn và nụ cười ấm áp. Nhưng tôi không kể cho ai nghe về anh ấy. Không phải lúc này.

Ngày ấy, tôi gặp anh trong một xưởng hàn nhỏ ven sông. Anh là thợ hàn, với bộ đồ bảo hộ dính đầy bụi kim loại, đôi mắt sáng lên khi nói về những đường hàn hoàn hảo. “Em biết không, hàn là nối những thứ đứt gãy lại với nhau,” anh từng nói, giọng trầm ấm như dòng sông buổi tối. Tôi cười, nghĩ rằng cuộc đời mình cũng cần một ai đó để nối lại những mảnh vỡ. Bố mẹ tôi phản đối kịch liệt. “Con ơi, lấy thợ hàn thì tương lai gì? Ăn mày à?” Bố quát, mẹ khóc. Tôi cãi lại, nước mắt lưng tròng: “Con yêu anh ấy, không phải nghề nghiệp!” Những cuộc cãi vã kéo dài hàng tháng, đến mức tôi bỏ nhà đi một đêm, lang thang dưới mưa, chỉ để chứng minh rằng tình yêu của tôi là thật.

Cuối cùng, họ nhượng bộ. Đám cưới diễn ra giản dị, chỉ có bạn bè thân thiết và họ hàng gần. Anh mặc bộ vest cũ, tôi trong chiếc áo dài trắng tinh khôi. Bố mẹ tôi ngồi ở hàng ghế đầu, vẻ mặt buồn bã nhưng cố nở nụ cười. Nhà chồng anh ở ngoại ô, một ngôi nhà nhỏ với vườn cây ăn quả. Bố mẹ chồng đón tôi bằng những cái ôm ấm áp, nhưng tôi cảm nhận được sự e dè trong ánh mắt họ. “Con dâu về nhà, từ nay là một gia đình,” bà nói, giọng run run. Tôi nghĩ đó chỉ là cảm xúc của ngày vui.

Đêm tân hôn, căn phòng nhỏ được trang trí bằng những bông hoa hồng rẻ tiền từ chợ. Anh ôm tôi, thì thầm những lời yêu thương. “Em là món quà lớn nhất đời anh.” Tim tôi đập thình thịch, hạnh phúc xen lẫn hồi hộp. Trước khi đi ngủ, mẹ chồng gõ cửa, đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ gói giấy đỏ. “Đây là quà tân hôn từ nhà chồng. Mở đi con, để mai mốt đừng quên.” Bà cười lạ lùng, rồi quay đi nhanh chóng. Anh nhìn chiếc hộp, mặt hơi tái, nhưng cười gượng: “Mở đi em, chắc là đồ trang sức gì đó.”

Tôi mở hộp với tay run run. Bên trong không phải vàng bạc, không phải vòng tay hay dây chuyền. Đó là một tờ giấy nhàu nát, với con số đỏ chói: “Nợ 5 tỷ đồng”. Tim tôi như ngừng đập. Đó là giấy vay nợ từ một sòng bạc ngầm, chữ ký của anh rõ ràng ở dưới. “Chơi cờ bạc? Anh… anh lừa em?” Tôi hét lên, nước mắt trào ra. Anh ngồi phịch xuống giường, mặt cúi gầm. “Em ơi, anh… anh không muốn thế này. Anh nghiện cờ bạc từ hồi trẻ, cố cai nhưng không được. Nhà mình nghèo, anh nghĩ cưới em rồi sẽ thay đổi.” Tôi đau đớn, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Sao anh không nói? Sao bố mẹ chồng lại tặng “món quà” này? Tôi chạy ra khỏi phòng, ngồi ngoài hiên khóc nức nở dưới trời đêm.

Sáng hôm sau, tôi đòi ly hôn. Bố mẹ tôi đến, mặt giận dữ. “Tao biết mà, con ơi!” Bố quát. Nhưng rồi, bất ngờ xảy ra. Mẹ chồng kéo tôi vào phòng riêng, giọng thì thầm: “Con ơi, đừng vội. Món nợ đó không phải của thằng con trai bà.” Tôi ngẩn người. Bà kể, giọng nghẹn ngào: “Đó là nợ của ông nhà bà, chồng bà. Ông ấy nghiện cờ bạc, vay nặng lãi, rồi mất cách đây hai năm. Thằng con bà, nó gánh nợ thay cha, làm thợ hàn ngày đêm để trả dần. Nó không muốn kể vì sợ con bỏ.” Tôi sững sờ. Vậy anh không phải kẻ cờ bạc? Anh chỉ là nạn nhân?

Tôi quay về phòng, nhìn anh đang ngồi thu mình ở góc giường. “Sao anh không nói?” Tôi hỏi, giọng run. Anh ngẩng lên, mắt đỏ hoe: “Anh sợ mất em. Anh yêu em thật lòng, nhưng cuộc đời anh đầy nợ nần.” Lòng tôi mềm lại, nhưng rồi lại một bất ngờ khác. Anh lấy từ tủ ra một cuốn sổ tay cũ kỹ. “Em xem này. Anh đã trả được 2 tỷ rồi, bằng tiền hàn xì ngày đêm. Còn 3 tỷ, anh sẽ cố.” Tôi lật sổ, thấy những con số chi chít, những hóa đơn làm thêm giờ. Anh không nghiện cờ bạc, anh chỉ đang gồng gánh quá khứ của gia đình.

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Vài ngày sau, khi tôi đang cố thích nghi với cuộc sống mới, một người đàn ông lạ mặt đến nhà. Ông ta tự xưng là chủ nợ, đòi 5 tỷ ngay lập tức. “Nếu không trả, tao đốt nhà!” Ông ta gầm gừ. Tôi sợ hãi, nhưng anh bình tĩnh: “Ông chờ đã.” Rồi anh gọi điện cho ai đó. Bất ngờ, cảnh sát ập đến, bắt ông ta. Hóa ra, anh đã bí mật hợp tác với công an để lật tẩy đường dây cho vay nặng lãi. Món nợ thực ra chỉ còn 1 tỷ, phần còn lại là lãi cắt cổ bất hợp pháp. Anh đã ghi âm, thu thập chứng cứ suốt hai năm.

Tôi ôm anh khóc. “Anh giỏi quá, sao không kể?” Anh cười: “Anh muốn em yêu anh vì con người anh, không phải vì anh hùng.” Nhưng twist lớn nhất đến vào một buổi tối, khi bố mẹ chồng tổ chức bữa cơm gia đình. Bà đưa cho tôi một chiếc hộp khác, giống hệt cái trước. “Đây mới là quà thật, con ơi.” Bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm 6 tỷ, từ tiền bán đất quê. “Bà bán hết để trả nợ cho con trai, nhưng muốn thử lòng con dâu. Nếu con bỏ đi vì nợ nần, thì không xứng.” Tôi sốc nặng. Vậy “món quà” đầu tiên là giả? Là cách để thử tôi?

Tôi nhìn anh, rồi nhìn cả nhà. Nước mắt lăn dài. Hóa ra, tình yêu không chỉ là nối những đứt gãy, mà còn là vượt qua những thử thách bất ngờ. Chúng tôi ôm nhau dưới ánh đèn vàng vọt, và tôi biết, cuộc đời này còn nhiều bất ngờ nữa. Nhưng với anh, tôi sẵn sàng đối mặt.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News